1m54 và 1m82

Chương 46





Tối hôm sinh nhật…

Nó mặc váy, tóc tai chỉnh chu, hộp quà gói sẵn để trên bàn, bỗng nhiên có cuộc gọi tới của Hải, Ly nhấc máy:

– Có chuyện gì thế?

” ….. ” – Hải không nói gì mà bỗng nhiên tắt máy.

Ly nhíu mày lo lắng khó hiểu, nó lập tức gọi lại, nhưng chẳng có gì ngoài tiếng đợi máy dài. Thật ra là đã có chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu ấy vẫn ổn chứ. Nó lại thử thêm lần nữa…

* Lạch cạch * – Tiếng nhấc máy từ đầu dây bên kia. Ly liền hỏi

– Hải? Cậu ổn không?


” Tớ không sao ” – Giọng cậu ta thật sự có vẻ không ổn chút nào.

– Nghe cậu mệt thế mà! Cậu đang ở đâu đấy?

” Hải! Bác sĩ bảo cậu nằm trong giường bệnh mà ” – Có tiếng người nói lớn.

– Cậu ở bệnh viện à? – Nó trố mắt lo lắng

” Không, mình vẫn ổn ” – Cậu ấy nói rồi lập tức tốt máy.

Nhỏ cắn môi, nhíu mày nhìn lên đồng hồ trên tường. Hừm… Còn đến một tiếng nữa mới tới sinh nhật hắn, đến thăm cậu ấy chắc vẫn kịp. Nghĩ thế mà nó liền chạy đi, trên bàn vẫn để món quà đã gói sẵn. Ly chạy đến hỏi thông tin về Hải và đã nhận được vị trí phòng cậu ấy.

Hải ngồi trên giường với bình truyền nước treo lủng lẳng, quá chán nản, vừa định bước chân ra thì cửa bật mở, nó đứng đó với bộ váy trắng, mồ hôi nhễ nhại cùng tiếng thở dốc nghe đến rõ ràng.

Tại tiệc sinh nhật…

Mọi người vui vẻ chúc mừng hắn, quá sinh nhật lấp đầy cả một góc, vui thế thì vui, nhưng hắn không ngừng mong mỏi ai đó. Sao giờ này vẫn chưa thấy đâu, không lẽ đã có chuyện gì à. Khang kéo nhẹ Linh ra chỗ trống để hỏi chuyện:

– Chị em đâu?

– Không phải chị ấy đến sớm nhất à? – Linh tỏ ra ngạc nhiên – Lúc chiều em thấy chị ấy chạy đi sớm lắm mà.

– Vậy sao? Thôi em qua bên chơi đi. – Khang cười gượng, hắn chống nạnh đi vào trong mà không hay biết, Hân đứng đó lắng nghe cả câu chuyện. Vậy ra tối nay cậu ta sẽ không qua, được rồi… Một nụ cười gian trá xuất hiện trên đôi môi xinh đẹp.

Nó đỡ chỉnh lại chăn cho Hải, cậu ấy cũng bao lần nhắc nó là hãy đi đến bữa tiệc của Khang, nhưng nhỏ chỉ cười xoàng và luôn miệng bảo muộn một chút cũng không sao.


– Cậu đã trễ tận 1 tiếng rồi, đến đó đi.

truyện full

– Ha ha… Cậu chưa ngủ mà, cậu ngủ tớ mới an tâm – Nó vừa nói vừa đắp chăn lên người Hải. Cậu ấy bỗng nhiên nắm lấy tay nó, Ly ngạc nhiên nhìn Hải, cậu nhẹ nhàng:

– Tối nay tôi sẽ ngủ ngon lắm, tớ chỉ bị cảm nhẹ thôi. Cậu đi đi.

Nó thở hắt ra… Đành thế thôi. Vừa tạm biệt Hải thì nó đã lập tức lái xe về nhà để lấy quà. Hải nằm gác tay lên đầu, tim hơi thắt lại, cảm giác rất khó chịu. Chắc đây là cảm xúc khi mình chấp nhận buông bỏ thứ mà bản thân cần. Đang tâm tư suy nghĩ thì có tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu bật dậy cầm lấy thì thấy tên ” Khangsoo”

– Ơ, Ly quên điện thoại này. Khang đã gọi rất nhiều cuộc, chắc cậu ta lo lắng lắm.

Ly vừa về nhà đã chạy vèo lên phòng lấy quà, rồi lại phóng xuống lái xe đi, vì gấp gái không cẩn thận mà chẳng may bị ngã xe ngay trên đường vắng. Tay trày, gối xước đến chảy máu nhưng vẫn quyết tâm dựng xe đứng dậy.

Khang mở hộp quà từng bạn, người thì tặng áo, tặng giày, tặng quần,… Đến lượt Hân thì tặng hẳn cả set nước hoa đắt tiền, ai nấy trầm trồ khen ngợi vì món hàng xa xỉ kia. Hắn tỏ ra vui vẻ vì bản thân cũng đam mê sưu tập nước hoa. Kiều Hân đứng đối diện với cửa, nhìn ra ngoài thấy nó vừa xuất hiện, cô liền lấy chạy nước hoa xịt xịt giúp Khang. Chưa dừng lại, Hân liền đưa một tay khẽ quàng sau lưng hắn, kề mặt sát cổ hít một hơi thật sâu, hành động đó… Tất nhiên Nấm thấy cả. Sau đó lại có thêm lời khen:

– Quả là Hân có khác, mùi nước hoa sang vậy thật sự rất hợp với Khang.

– Hai đứa mà yêu nhau là hợp lắm luôn.

– Bla… Bla…

Kiều Hân ném ánh mắt hiếu chiến cút mình sang bên ngoài cổng. Ly đứng đó, trầm lặng nhìn, hộp quà nhỏ trên tay bị bóp méo từ khi nào, cô thật sự thỏa mãn khi thấy nước mắt của nó rơi dài trên khuôn mặt nhỏ đó.

Bỗng nhiên có một cánh tay nắm lấy cổ tay nó, Ly ngẩn lên nhìn thì thấy Hải đang đứng trước mặt mình. Cậu ta nói:


– Chúng ta đi chỗ khác nào.

Chưa để nó kịp đồng ý, Hải đã kéo nó đi, món quà trên tay rơi xuống khi nào cũng không hay biết. Lúc này, ai đó lại gần món quà dưới đất và nhặt nó lên.

Tại Công viên…

Nó ngồi trên chiếc ghế đá vắng lặng, Hải đi tới với bông gạc trên tay. Cậu ngồi bên cạnh, nhẹ cầm lấy tay và giúp nó sát trùng vết thương. Sau khi băng lại thì nhỏ vẫn không ngừng khóc, Hải thở hắt ra, đưa tay lau vệt nước mắt hằng in trên má:

– Ngày mai sẽ ổn thôi.

– Sao… Hức… Cậu… Lại ra đây… Hức – Ly vừa nói vừa khóc.

– Tớ đến đưa cậu chiếc điện thoại – Hải vừa nói vừa lấy điện thoại ra. Nó vừa cầm thì một cuộc gọi đến, lại là hắn. Ly không nói gì, chỉ nhấn nút đỏ im lặng. Hải nhắc:

– Cậu ấy gọi cho cậu rất nhiều, cậu nên nhận đi.

– Thật sự lúc này…. Hức… Tớ… Không muốn có gì liên quan tới… Hức… cậu ấy cả.

Hải nghe thế thì lặng im, khẽ ngồi xuống giúp nó băng nốt viết thương trên đầu gối.