1m54 và 1m82

Chương 8





Hôm nay là thứ bảy. Chỉ còn lại tiết sinh hoạt lớp là được về, vì chiều cũng chẳng học thêm gì. Sướng. Thầy chủ nhiệm bức vào lớp sau tiếng trống.

Ông đặt lên bàn cây thước quen thuộc và nói:

- Hôm nay chúng ta sẽ bầu ban cán sự lớp. Mấy em bầu ai hay ứng cử ai thì hãy giơ tay lên.

Sau một hồi bàn bạc, ồn ào thì bọn nó cũng có kết quả. Thật ra thì Ly nhà ta không có ý định bon chen, vì nó nghĩ đơn giản chỉ muốn làm thường dân thôi. Như thế vừa anh nhàn vừa vui vẻ chẳng âu lo.

* Cạch cạch * - Thầy gõ thước lên bảng:

- Lớp trưởng.

- Em nghĩ là bên giữ lại bạn Lan làm lớp trưởng. Vì năm ngoái bạn ý làm rất là tốt. - Một đứa nói.

Cả lớp cũng xôn xao công nhận điều đó. Lướt nhanh qua thì mọi chức vụ đều được chọn. Duy chỉ có hai chỗ trống là chức sao đỏ. Đây là chức vụ nặng nhọc, chỉ cần người sao đỏ mà sai một cái cũng sẽ bị khiển trách rất nặng nề. Nên hầu như ai cũng cói tránh xa cái nhiệm vụ này. Thầy hơi thất vọng:

- Không ai sao? Mấy anh chị sợ cái gì?! Thầy Lâm hiền lắm.

Gì? Thầy đấy hiền á? Nhầm rồi, ổng cứ như bóng ma đáng sợ chuyên đi hù dọa học sinh. Còn nữa, ổng cũng kiêm hẳn bên mảng hình phạt, nên.. Các cậu cũng đủ hiểu rồi.


- Em làm ạ

Có tiếng dõng dạc, nó lập tức quay ra sau lưng. Hắn đang đưa tay lên xung phong làm. Cái cậu này... Điên rồi sao? Khi không tự dưng rước họa. Mà nếu hắn ta đã làm sao đỏ, thì với ý nghĩ phải đấu tranh của nó thì làm sao mà ngồi tên được.

- Em nữa - Ly ngay lập tức đáp lại.

- Tốt. - Thầy mãn nguyện - Thế là xong rồi nhé. Chúng ta sẽ tiếp tục chuyển sang nhiệm vụ khác.

Giờ ra về...

Trang lập tức chạy lại, lo lắng:

- Mày bị làm sao vậy? Tự ứng cử chức sao đỏ hả? Muốn ăn chửi sao?

- Tao cũng không biết nữa - Nó thở hắt ra chán nản - Chắc tao điên thấy rồi. Hic.

Vừa lúc đó thì hai người gặp hắn đi lướt qua, nó nhìn Khang từ sau lưng rồi bĩu môi:

Do ông mà ra đấy!!! - Rồi lại quay sang Trang:

- Hôm nay về sớm, tao với mày đi đâu chơi đi.

- Rủ cả Phong với Khang luôn nhé?!

- Không được - Nó lập tức ngăn lại - Tao chỉ muốn hai tụi mình thôi. Ra quán cũ nhé.

- Ờ. - Trang gật gù, mặc dù rất thích rủ thêm Khang với cả Phong.

Đang tính lấy xe thì điện thoại nhỏ có người gọi, nhìn vào nào hình thấy là mẹ:

- Có gì không mẹ?

......

- Con hiểu rồi. - Trang xị mặt tắt máy. Rồi nói với nó - Mẹ bảo tao về giao hàng cho người ta, không đi với mày được rồi.

Nó cũng không muốn làm khó bạn nên đành cắn răng cho Trang dứt áo ra đi. Tính lấy điện thoại ra nghịch, thì bỗng dưng không thấy đâu. Ly cuống cuồng lên tìm, trong túi áo, trong cặp... Đâu rồi?

- Tao để điện thoại ở đâu rồi?! Mày gọi thử xem

Trang ngay lập tức lấy máy lên.


Một anh chàng đang đi ở hành lang tầng hai, bỗng nhiên khi đi qua phòng học lớp 12A2 thì nghe có tiếng chuông điện thoại kêu. Liếc mắt qua thì không thấy ai, chắc là để quên chứ gì. Cậu liền đi vào tìm thử thì thấy sử cái bàn gần cuối của tổ hai có con samsung đang kêu. Cậu liền nhấc máy:

- Chủ máy để quên điện thoại trong lớp, có gì...

truyện full

Đây, đây... Mình là chủ máy đây. - Trang đáp lại.

Cậu liền nhìn vào màn hình điện thoại, tiếp:

- Chắc không đấy?! Trong này lưu tên là con điên.

Đúng rồi đấy - Trang vừa liếc nhìn nó vừa nói - Cậu đợi trong lớp đi, mình lên giờ

Trang tắt máy và nhìn nó, Ly đang trưng khuôn mặt cực kìa đáng thương của mình cho bạn:

- Lên đi, trên phòng học đấy. Tui về trước đây.

- Cảm ơn bồ nha... Yêu thương - Nó hôn gió vội như cách hai người thường thể hiện lòng biết ơn. Và chạy nhanh lên phòng học.

Không tính nghịch gì đâu, nhưng mà nhìn cái hình nền được chụp bằng B612, cậu ấy liền bật cười, miệng lầm bầm:

- Dễ thương phết.

Vừa lúc đấy nó chạy đến nơi, vừa vào lớp đã thấy cậu con trai đó ngồi ngay bàn mình. Thấy chủ đến, cậu ta cũng đứng dậy và đem theo chiếc điện thoại cho nó.

Biết cậu ta là ai không?! Câuj ấy tên là Lưu Hoàng Hải, là học sinh giỏi của trường đấy, lớp trưởng hai năm liên tiếp của lớp chọn ( Không biết năm này còn nữa không), nhan sắc không phải lồng lộng như hot boy, nhưng cũng có khối bạn nữ theo sau vì tính cách nhẹ nhàng và dịu dàng. Trong đó có nó...

- Hoàng... Hoàng Hải?! Là cậu sao?

- Nè, điện thoại của cậu đây. Cậu tên là gì?! - Hải vừa đưa điện thoại cho nó vừa cười thân thiện hỏi.

- M... Mình... Là... Phương ... Ly - Nó vừa ấp úng vừa nhận lấy điện thoại.

Ngón tay chỉ lỡ chạm vào nhau chút thôi đã làm nó sướng rơm... Mấy bạn cũng hiểu được cảm giấc khi mình được chạm vào crush mà, đúng không?!

Lòng tôi là một vườn hoa lá

Rất đậm hương và rộn ràng tiếng chim - Trích bài Từ Ấy.


Cả hai xuống nhà xe, Hải liền mở lời:

- Cậu về luôn hay sao?!

- Mình hả?! - Nó bất giác giật mình - À không, mình tính đi ra ngoài quán ăn vặt. Vì vẫn còn sớm.

- Vậy đi chung đi - Hải cười.

Trời ơi... Sao mà nụ cười dễ thương quá vậy?! Có lúm đồng tiền kìa, răng khểnh nề. Mắt kính thư sinh nữa. Chắc chết quá thôi...

- Cậu ơi... Ly. - Cậu vỗ tay to trước mặt nó, kéo nhỏ tỉnh giấc khỏi sự chìm đắm đó. Nó giật mình:

- Hả?! À... Ừ ừ.... Đi thôi.

Trong quán... Hải cầm lấy cái menu rồi hỏi nó:

- Cậu uống gì?! Ăn gì nữa?

- Lấy mình trà sữa vị bạc hà. Còn ăn gì thì tùy cậu. - Nó chống cằm ngắm trộm Hải.

- Umm... Vậy mình ăn cá viên Với cả bánh flan nữa nhé.

Nó chỉ ừ đại, thật ra không nghe anh chàng kia nói gì đâu. Trong đầu lúc này chỉ có mây hồng và hình bóng của Hải thôi.

Nói đến hắn, ra đến chỗ sửa xe thì lấy xong rồi bỏ đi một mạch. Không hiểu sao, thỉnh thoảng vẫn hay ngoái lại phía sau như chờ ai đó. Hắn nghĩ

Về trước rồi ư?! Nhưng có thấy đâu. Lúc nãy không biết quay lại lớp làm gì nữa

Không hiểu sao, hắn lại có một sự quan tâm nhỏ với nó. Ấn tượng ngày đầu tuy không tốt lắm nhưng...

Thôi, về trước đi, dù gì thì mình cũng có việc cần phải làm.