24 “Tầng” Nói Dối (24 Lügen)

Chương 57



Đến Ushuaia để nghỉ ngơi và chuẩn bị lên tàu, thời gian lưu trú là hai tuần.

Họ lấy cảnh chủ yếu ở Tierra del Fuego, Lý Chí Nguyên muốn quay cảnh Trần Chu ngồi nhờ một đoạn ở chiếc tàu lửa chở tù nhân kiểu cũ địa phương, nhàn nhã ngắm phong cảnh.

Nửa sau của phim có nhiều cảnh trống, về cơ bản đều dùng ngôn ngữ ống kính để tự sự, thoại của Trần Chu rất ít, phần lớn thời gian Minh Tranh chỉ cần ngồi đó để họ quay là được.

Hành trình cô độc như sẽ tái tạo một con người.

Hành trình của chuyến xe lửa dài 14 km, là một chuyến hành trình trống, trên xe chỉ có mỗi anh ta là khách. Tàu lửa hơi nước mang Trần Chu băng qua sương mù ướt lạnh, núi rừng phủ đầy tuyết ở phương xa, dọc đường đi còn gặp rất nhiều loài động vật hoang dã quý hiếm.

Rõ ràng phong cảnh rất đẹp nhưng trong mắt Minh Tranh tất cả cảnh vật này đều có cảm giác đổ nát, như thể mọi thứ trước mắt sẽ vỡ tan tành và biến mất trong một giây tiếp theo.

Có lẽ vì đây là nơi tận cùng thế giới.

Vẻ đẹp của vùng cực địa là ngoạn mục. Khi ngồi trên chuyến tàu đó, cảnh tượng xung quanh như mất cả tiêu điểm, Minh Tranh đặt mình vào, lẳng lặng cảm nhận...

Cậu đưa tay chậm rãi vuốt ve không trung trước mắt, ngón tay chậm rãi di chuyển trong hư không như thể đang muốn miêu tả một người trong không khí.

Cảnh Trần Chu ngồi ngẩn người là điều Lý Chí Nguyên hài lòng nhất, cảm giác cô độc ngập tràn, gương mặt ấy như tấm gương phản chiếu sự cô đơn.

Xe lửa ngừng rồi Minh Tranh cũng ngồi ngây ra đó thật lâu không thoát vai được.

Cậu ngồi cả ngày trên xe lửa, im lặng không nói lời nào, không thoát vai được nên trong lòng rất khó chịu.

Lý Chí Nguyên đau lòng đi đến ôm cậu, khích lệ: "Cảnh hôm nay rất tốt. Khi cháu nhìn ra ngoài cửa sổ chú thấy trong mắt cháu là một vùng biển."

Thật ra Lý Chí Nguyên rất ít khi khen ai, phải thật sự rất hài lòng ông mới nói như thế. Rất khó đánh giá diễn xuất của Minh Tranh bằng kỹ xảo, cậu như thể biến mình thành nhân vật, cảm giác nhập vai ấy là điều tự nhiên.

Minh Tranh nhắm mắt ôm ngược lại ông, im lặng thật lâu mới trầm giọng đáp: "Đạo diễn, cháu nghĩ Trần Chu ở đây không chỉ vì Cao Tiểu Vũ mà còn là vì mình."

Chỉ câu này thôi Lý Chí Nguyên đã cảm giác được bộ phim này thành công rồi, Minh Tranh đã bắt đầu hiểu được vài thứ. Sau khi rời khỏi cảnh quay có Trịnh Quan Ngữ cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Cảnh ở Ushuaia chính thức kết thúc.

Đoàn phim dự định nghỉ ngơi một ngày. Lý Chí Nguyên cho mọi người ra ngoài chơi, xem như một ngày nghỉ, ngày mai lại lại lên thuyền tới Nam cực.

Hôm đó đi chơi trời rất lạnh nhưng Minh Tranh lại rất muốn ăn kem, chỉ cần trông thấy cửa hàng có kem là chạy đến mua. Mọi người xung quanh thì lo chụp hình, còn cậu thì lo ăn kem.

Lý Chí Nguyên cạn lời với cậu, không nhịn được phải hỏi: "Ăn nhiều kem thế đau bụng thì phải làm sao?"

Minh Tranh lắc đầu: "Bụng cháu rất khỏe."

Phó đạo diễn kế bên cười chỉ Minh Tranh: "Sao cậu ấy mặc áo khoác đẹp thế? Lạ thật, tôi thấy ai mặc cái áo khoác này cũng xấu."

Lý Chí Nguyên đáp: "Người đẹp trai mặc gì cũng đẹp, cho nên người ta đóng nam chính còn anh chỉ có thể làm đạo diễn."

Mọi người cười phá lên, thư ký trường quay tiếp lời: "Nhưng đồ của Minh Tranh đẹp thật đó, áo khoác cũng đẹp hơn chúng tôi."

Ồ. Minh Tranh nghĩ, đây là quần áo Trịnh Quan Ngữ mua, không có liên quan gì đến cậu hết. Có đẹp hay không cậu cũng không biết, dù sao nó cũng rất ấm.

Một ngày cười nói cũng trôi qua. Bữa tối họ tìm một nhà hàng nổi tiếng ở địa phương để ăn hải sản, khu vực gần đó nổi tiếng nhất là hải sản, cua hoàng đế và cá tuyết là nổi tiếng nhất, ai cũng muốn ăn thử.

Minh Tranh cảm thấy không thể nói mấy câu mất hứng như mình không thích ăn hải sản nên chỉ ngoan ngoãn đi theo mọi người vào tiệm và gọi món khác để ăn.

Ăn một lúc cuối cùng nhà sản xuất ngồi gần cậu nhất cũng phát hiện Minh Tranh không ăn cua ăn cá giống mọi người, lấy làm lạ hỏi: "Ăn kem nhiều quá nên không thèm ăn hả?"

Minh Tranh lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Thật ra tôi không thích ăn hải sản, cũng lười lột. Không sao đâu, mọi người cứ kệ tôi, tôi ăn món khác."

Nhà sản xuất cười lột một cái chân cua cho Minh Tranh: "Thử không? Tôi lột cho cậu."

Minh Tranh vội vàng xua tay: "Tôi thật sự không thích ăn, mọi người đừng để ý đến tôi, tôi ăn mì này ngon lắm."

Không thích ăn hải sản, một là thấy tanh, hai là thấy ăn tôm cua cá rất phiền. Cậu không theo khẩu vị của Yến Mậu, quê của Yến Mậu ở vùng biển, rất thích ăn hải sản, lúc trước Yến Mậu tự tay lột hết Minh Tranh mới nể tình ăn một ít, người khác lột cậu không muốn ăn.

Minh Tranh ăn mì xong, thấy nhân viên ngồi đó chơi game cuối cùng cũng không yên được nữa, ngượng ngùng đi xin Lý Chí Nguyên: "Đạo diễn Lý, cháu có thể... dùng điện thoại chút không?"

Lý Chí Nguyên không cần nghĩ đã đáp: "Không được."

Chuyện này không thể nhân nhượng, con người không thể kiểm soát được bản thân, có lần một sẽ có lần hai, nếu thả một lần lần sau sẽ không quản lý được nữa, nhất định phải nhẫn tâm đến cùng..

"Cháu không gọi cho Trịnh Quan Ngữ." Minh Tranh giải thích, "Cháu gọi cho trợ lý của anh ấy... chỉ hỏi địa chỉ của anh ấy thôi."

Lý Chí Nguyên cảnh giác: "Cậu muốn làm gì?"

Minh Tranh chỉ bên ngoài nhà hàng: "Cháu thấy có cái bưu điện ở đằng kia... Muốn viết một tấm bưu thiếp cho anh ấy."

Lý Chí Nguyên nhướng mày nhìn cậu.

Minh Tranh nói: "Được không? Cháu không nói chuyện với anh ấy, chỉ hỏi địa chỉ thôi."

Ngoài nhà hàng là một điểm tham quan nổi tiếng của địa phương, bưu điện của vùng cực nam thế giới. Mặc dù bưu điện nhỏ và thô sơ nhưng vì vị trí của nó quá tốt nên có rất nhiều người sẽ đến đây check in và chụp ảnh, sau đó gửi bưu thiếp cho người mà họ quan tâm. Một tấm bưu thiếp nhỏ đi qua đại dương đến Trung Quốc cũng mất khoảng một tháng.

Lý Chí Nguyên không chịu nổi ánh mắt kia của cậu, suy tư một lúc mới thương lượng: "Cậu viết xong đưa cho chú, chú biết địa chỉ của Trịnh Quan Ngữ, địa chỉ chú ghi giúp cậu, gửi giúp cậu, được không?"

Có thể gửi là được rồi. Minh Tranh vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài, trông rất vui vẻ, thậm chí còn quên mặc cả áo khoác.

Một đám nhân viên vốn đang chuyên tâm ăn uống cười nói chợt yên tĩnh lại, cứ thế nhìn Minh Tranh vội vàng bước ra ngoài.

Giờ phút này cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng bằng da lộn, trông hơi đơn bạc.

Trong bức tranh này, dáng đi của cậu có một sức hút kỳ lạ, như thể cậu đang chạy về một cái gì đó tốt đẹp, bước chân vội vàng như nhảy nhót, làm cho người ta cảm thấy rất dễ chịu khi nhìn.

Có một số người có lẽ sinh ra là để làm nam chính.

Minh Tranh cho người ta ấn tượng có hơi xa cách. Ngày thường cậu luôn lịch sử ôn hòa, trầm mặc ít nói, một mình ngồi yên trong một góc, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình. Nhưng chỉ cần cậu đứng lên và bước vào một khung cảnh định sẵn, cậu có thể thu hút sự chú ý của mọi người ngay lập tức.

Giờ phút này cậu chạy đến nơi tận cùng thế giới.

Lý Chí Nguyên hút thuốc nhìn cậu qua ô cửa kính, chợt cười.

Cảnh này đẹp đến mức có thể đưa vào phim, nhà sản xuất ngắm nhìn bóng lưng Minh Tranh qua ổ cửa sổ, nói chắc nịch: "Đạo diễn Lý, cậu ấy nhất định sẽ nổi đình nổi đám."

Cậu có một khí chất có một không hai.

"Đương nhiên." Lý Chí Nguyên cười, "Người tôi chọn còn sai được sao?"

Cũng khó trách Trịnh Quan Ngữ coi trọng cậu này, Lý Chí Nguyên nghĩ.

Minh Tranh chọn một tấm bưu thiếp đẹp rồi trả tiền, mượn cây bút của du khách bên cạnh, xoa tay cho ấm rồi viết vài câu lên giấy.

Minh Tranh viết xong chậm rãi cầm tấm bưu thiếp kia về, giao cho Lý Chí Nguyên. Cậu rất tin tưởng đạo diễn Lý, cũng không sợ những gì mình viết bị ông đọc được, dù sao cũng không viết mấy chuyện xấu hổ gì... Huống chi mọi người cũng biết quan hệ của họ ra sao, Lý Chí Nguyên lại càng biết rõ, nhìn thấy cũng không có gì.

Lại nói, Lý Chí Nguyên xem như là người tác hợp của hai người họ, không có bộ phim này bọn họ cũng không thể bên nhau, Minh Tranh cảm thấy không cần thiết phải kiêng dè ông.

Cơm nước thanh toán xong xuôi, cả đoàn lên xe ra về.

Lý Chí Nguyên cố ý ở lại một lúc, thấy mọi người lên xe hết mới nhờ trợ lý tìm địa chỉ của Trịnh Quan Ngữ, điền địa chỉ cho Minh Tranh ở quầy rồi mới ung dung đi qua bưu điện với trợ lý, định gửi bưu thiếp cho Minh Tranh xong thì về.

Sau khi hoàn thành, trước khi đến thùng thư bỏ vào Lý Chí Nguyên không khỏi liếc nhìn nét chữ của Minh Tranh –

"Gửi điều ước của Cao Tiểu Vũ đến Nam cực xong em sẽ về. Đến đó rồi em sẽ buông anh ấy ra."

"Rất muốn ăn cơm anh nấu, hi vọng anh cũng nhớ em."

"Viết ở nơi tận cùng thế giới cho anh, sau này cùng đến đây đi."

Ông cảm thấy những con chữ trong mấy hàng này tuy rất đơn giản nhưng lại ấm áp, sẽ làm cho người đọc bất giác nở nụ cười.

Cái này không tính là nhìn lén nhỉ! Khi Minh Tranh đưa cho ông cũng biết sẽ bị thấy rồi. Lý Chí Nguyên đã gặp rất nhiều diễn viên vì phim sinh tình, nhưng nói thật, hai người này dường như là một cặp khác biệt nhất, dù cho quấy nhiễu thế nào thì giữa họ cũng có một lực hút riêng với đối phương.

Lý Chí Nguyên nhìn hộp thư trước mặt ngây ra một lúc, lần đầu tiên ông cảm thấy hai người không phải chơi trò gia đình mà là thật sự thích nhau nghiêm túc.

Lý Chí Nguyên chúc phúc trong lòng: Vậy chú chúc hai đứa trăm năm hạnh phúc.

Ông cười nhét bưu thiếp vào trong hộp thư.

Ngày hôm sau, cả đoàn nghỉ ngơi xong mang theo trang thiết bị lên tàu Ushuaia chính thức tiến vào Nam cực.