Trong khoảnh khắc mắt không nhìn thấy kia, Minh Tranh hơi chóng mặt.
Lý Chí Nguyên nói rằng muốn cậu nhìn tuyết chăm chú, thâm tình, lúc đó cậu vô tư hoàn thành động tác "nhìn chăm chú" này, không cân nhắc đến cái khác.
Nhìn một lúc mảnh trắng trước mắt trở nên chói cực kỳ, một chớp mắt ngắn ngủi trôi qua, đùng một tiếng, thế giới tối đen.
Rất đau mắt.
Cậu bình tĩnh truyền đạt cho thợ quay phim tin tức mình không nhìn thấy, thở dài rồi bắt đầu chờ.
Sau đó cậu nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân vội vã đến gần mình, à, xung quanh rất nhiều giọng nói, đang hỏi....
Cả đám người luống cuống đưa cậu về lại trại chung cấp cứu, bác sĩ tùy hành của đội phán đoán là bị quáng tuyết.
Lúc đó Minh Tranh không nhìn thấy gì hết, mắt hơi đỏ và sưng, nước mắt tuôn ra không ngừng, hoàn toàn là nước mắt sinh lý không kìm chế được.
Lý Chí Nguyên lo lắng, liên tục hỏi bác sĩ có để lại di chứng gì không. Chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ, nếu như xảy ra chuyện gì ông không cách nào ăn nói với Yến Mậu, người ta chỉ có một đứa con trai bảo bối này.
Bác sĩ nói qua một hai ngày nữa là bình phục, mù tạm thời cũng không có gì lạ, nhất định sẽ hết.
"Di chứng mỗi người mỗi khác, tiếp theo chăm sóc mắt cho tốt là không thành vấn đề, đảm bảo không bị tái viêm." Bác sĩ đưa vitamin và thuốc mỡ cho Lý Chí Nguyên, "Dù sao mọi người nên chú ý tình trạng của cậu ấy nhiều hơn."
Đóng máy còn làm cho diễn viên chính xảy ra chuyện này nên mọi người cũng không có tâm trạng vui mừng, thu dọn đồ đạc xong là lên thuyền trở về.
Sau khi lên thuyền cậu vẫn không nhìn thấy gì, nhưng lại cố chấp từ chối sự chăm sóc của mọi người, nói muốn nghỉ ngơi một mình, còn nói cậu rất mệt.
"Mọi người ở cạnh tôi thấy ồn quá, muốn ở một mình." Cậu nói, "Trước khi xuống thuyền cho tôi làm Trần Chu lần cuối thêm mấy ngày đi."
Từ mấy câu của Minh Tranh Lý Chí Nguyên phán đoán đại khái rằng đây là di chứng của đóng máy.
Cũng không có gì lạ, rất nhiều diễn viên nhập diễn sâu sau mấy ngày đầu đóng máy sẽ hơi mất hồn mất vía.
Lý Chí Nguyên mang tâm trạng áy náy gọi cho Yến Mậu báo cáo tình huống của Minh Tranh, đối phương nghiêm túc nghe xong thì làm phiền Lý Chí Nguyên đưa điện thoại cho cậu. Minh Tranh nhận lấy, nói Yến Mậu đừng qua thăm mình, hai người trao đổi ngắn gọn với nhau, vì cả hai đều không thích nói nhiều nên nói không được bao lâu đã kết thúc cuộc trò chuyện.
Minh Tranh trả điện thoại lại, trông có chút phờ phạc.
Lý Chí Nguyên cầm điện thoại nhìn cậu một lúc, chủ động hỏi: "Muốn liên lạc cho Trịnh Quan Ngữ giúp cậu không?"
Minh Tranh từ chối: "Đừng, chờ cháu khỏe sẽ liên lạc với anh ấy."
Cậu thật sự không muốn Trịnh Quan Ngữ nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của mình.
Lý Chí Nguyên nhìn cậu lại hỏi: "Mệt lắm không?"
Minh Tranh gật đầu, nhắm hai mắt đáp lời: "Ừm, rất mệt, kiểu mệt muốn ngủ ba ngày ba đêm."
Quay loại phim này thật ra không tốn nhiều sức, mệt là mệt tâm thần. Cậu không thể thoát khỏi tất cả ngay lập tức, mù bất ngờ ngược lại là một cơ hội tốt để trốn tránh bản thân, cậu có thể trốn trong bóng tối từ từ nghĩ đến tâm sự của mình, chờ ngày nhìn lại ánh sáng.
Cuối cùng, đoàn phim thương lượng mỗi ngày sẽ đến đưa cơm cho Minh Tranh, tiện thể kiểm tra tình trạng mắt của cậu, lúc khác sẽ không đến quấy rầy, Minh Tranh đồng ý.
Cậu thật sự không biết đến cùng sẽ mình mù mấy ngày, hầu hết thời gian cậu đều ngủ mê man.
Nhân viên đúng giờ đến cho cậu uống thuốc, chườm đá. Khi không có chuyện gì cậu vẫn luôn nhắm chặt hai mắt, không vì lý do gì, cậu hơi kháng cự việc mở mắt nhìn thế giới trước mặt.
Hành trình đi thuyền là hai ngày rưỡi đến ba ngày.
Những suy nghĩ lộn xộn trong đầu dường như bị chiếc thuyền lắc lư từ từ tống ra ngoài. Nhưng lúc ngủ vẫn cảm thấy rất ồn, trong đầu là âm thanh ầm ầm giống như tiếng sóng biển đánh vào, cũng giống như một đoàn tàu lướt qua cơ thể...
Mỗi đêm đều là những giấc mơ kỳ quái.
Ngủ không ngon giấc chút nào, đầu óc quay cuồng không tỉnh. Nhưng ngồi dậy càng khó chịu hơn nên Minh Tranh chỉ có thể lựa chọn nằm xuống khi thuyền lắc lư. Thân thể không tìm được trọng tâm ổn định, cậu vô thức chạm vào chiếc nhẫn trên ngón giữa và chịu đựng thời kỳ đen tối kéo dài hai ngày một đêm.
Ngày xuống thuyền thị lực đã hồi phục được phần lớn, cậu đã có thể nhìn rõ đồ vật và không còn rơi nước mắt mất kiểm soát nữa, nhưng mắt vẫn không thể chịu được tia cực tím bình thường vào ban ngày, luôn cảm thấy nhìn gì cũng chói mắt.
Sau khi rời giường, Minh Tranh miễn cưỡng đi vào phòng tắm để rửa mặt, lúc cạo râu mới thấy tóc mình đã dài rất nhiều và rối tung lên.
Khi đang mặc quần áo, nhân viên đến gõ cửa nhắc nhở xuống thuyền. Minh Tranh đeo kính râm lên, cuối cùng nhìn thoáng qua khoang thuyền lần cuối rồi quay người rời đi.
Khi xuống thuyền đi trên mặt đất, cuối cùng mới có được cảm giác chân đạp trên đất bằng.
Sau khi về khách sạn nghỉ ngơi và cất hành lý, trợ lý Tiểu Hàng của Lý Chí Nguyên đưa cơm, đưa thuốc, chườm đá cho cậu.
Minh Tranh không có trợ lý, Lý Chí Nguyên trực tiếp cử trợ lý của mình tới chăm sóc cậu. Bây giờ hành động bất tiện, Minh Tranh cũng chỉ có thể nhận lòng tốt của đạo diễn trước.
Khi cậu cơm nước xong xuôi uống thuốc lại thấy buồn ngủ.
"Không phải là thuốc chống viêm và vitamin à. Mọi người sẽ không trộn thuốc ngủ cho tôi chứ?" Cậu hỏi trợ lý của Lý Chí Nguyên, "Sao tôi uống xong lại buồn ngủ."
Tiểu Hàng đáp: "Chắc là do trên thuyền không nghỉ ngơi tốt nên xuống thuyền cơ thể phát tín hiệu, nhắc cậu nghỉ ngơi."
Chắc thế. Minh Tranh xoa giữa mày, đưa điện thoại cho đối phương: "Làm phiền anh gọi điện thoại giúp tôi được không? Cứ mở ra là được, tôi không cài mật khẩu."
Cậu nhìn điện thoại cũng đau mắt nên chỉ có thể nhờ người khác giúp mình.
Tiểu Hàng nhận điện thoại, mở danh bạ ra hỏi: "Gọi cho..."
Minh Tranh nói: "Ghi chú là "Anh ấy", rất dễ tìm."
Tiểu Hàng nhận điện thoại bấm vào và thấy điện thoại của Minh Tranh rất mới, trông y như mới mua, ngay cả mật khẩu cũng chẳng cài, đoán chừng là thật sự không sợ người khác xem.
Trong danh bạ cũng không có mấy người nên rất dễ thấy "Anh ấy". Mặc dù tên gọi không rõ nhưng không hiểu sao Tiểu Hàng có thể xác định "Anh ấy" là Trịnh Quan Ngữ.
Tiểu Hàng tìm được "Anh ấy", bắt đầu gọi.
Báo bận, không gọi được.
Tiểu Hàng lại gọi cho "Trợ lý của anh ấy" giúp Minh Tranh, cũng là báo bận.
Sau khi gọi hai lần, Minh Tranh thở dài khe khẽ, hơi đau đầu xoa mày.
"Có thể thầy Trịnh đang bận." Tiểu Hàng an ủi cậu, "Ngủ một giấc nghỉ ngơi trước đi, tỉnh dậy chắc thầy Trịnh sẽ gọi cho cậu, tôi cầm thẻ phòng đi nhé? Bữa tối tôi lại tới."
Minh Tranh gật đầu đồng ý, nhìn Tiểu Hàng ra cửa.
Ngồi một lúc càng ngày càng buồn ngủ. Ăn no rồi ngủ trông có vẻ quá lười biếng... Nhưng Minh Tranh vẫn quyết định ngủ một giấc rồi tính tiếp, dù sao cũng không gọi được cho Trịnh Quan Ngữ, cậu cũng không có gì để làm nên đi ngủ trước.
Đặt điện thoại ở chế độ im lặng, đeo bịt mắt, bắt đầu ngủ bù.
Giường trên đất bằng khác với trên biển, một giấc này cậu ngủ rất ngon, có thể nói là giấc ngủ thoải mái nhất trong mấy tháng qua.
Ngay vào lúc cậu ngủ thật say, Trịnh Quan Ngữ vừa xuống máy bay.
Y không nghỉ ngơi phút nào đã vội vàng suốt đêm chạy từ Thượng Hải tới, ngồi máy bay hai ngày rưỡi lao tới Ushuaia với tốc độ nhanh nhất.
Máy bay vừa hạ cánh y đã bắt đầu gọi cho người trong đoàn phim, người đầu tiên được y chào hỏi là Lý Chí Nguyên.
Lý Chí Nguyên biết Trịnh Quan Ngữ đã tới nên cũng không giấu diếm gì nữa. Ông chỉ có thể ấp úng nói trong điện thoại: "Cậu ấy cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là mắt..."
"Mắt bị làm sao?"
"Quáng tuyết, ban đầu có hơi nghiêm trọng nhưng tình huống bây giờ đã ổn định, chỉ là không thể bị ánh sáng mạnh kích thích." Lý Chí Nguyên giải thích, "Lúc trên thuyền chú có nói liên lạc với cậu nói một tiếng nhưng Minh Tranh không muốn nói, cho nên mới......"
Sau đó Lý Chí Nguyên cẩn thận giải thích chi tiết về tình hình lúc quay phim.
Sau khi Trịnh Quan Ngữ hỏi tên khách sạn xong thì âm trầm cúp điện thoại.
A Mạch bị sắc mặt của y dọa cho sợ, luôn cảm thấy ánh mắt y nhìn điện thoại đầy sát khí.
"Thật muốn làm thịt đạo diễn Lý." Y nói hung ác, "Khốn kiếp."
... Nói tục luôn.
A Mạch bị sốc xong mới đáp: "Anh, đạo diễn Lý là ân sư của anh."
Vậy còn có thể trách ai, chỉ có thể trách y. Trịnh Quan Ngữ tức đến mắng: "Chuyện nào ra chuyện đó, lúc đó đi ông ấy hứa sẽ đưa người về an toàn. Bây giờ thì sao?"
A Mạch thở dài: "Lúc nào quay phim cũng sẽ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, anh, anh cũng đừng...."
"Ông ấy làm đạo diễn nhiều năm như thế chẳng lẽ cũng không có thường thức sao? Sao lúc quay không cẩn thận chút?" Trịnh Quan Ngữ tức giận chọt chọt lên ghế sau, "Để lại di chứng thì phải làm sao? Mấy người bị quáng tuyết anh biết có người mất mấy năm cũng không khôi phục được thị lực, cũng không thể chịu được ánh sáng mạnh, Minh Tranh còn là diễn viên, sau này phải đối mặt nhiều với ống kính, nếu sau này ngay cả đèn flash em ấy cũng không chịu được thì làm sao! Em ấy mới bao nhiêu tuổi!"
A Mạch bị âm lượng của y dọa đến không dám thở.
Trịnh Quan Ngữ nói xong mới nhận ra mình mất kiểm soát cảm xúc.
Y cúi đầu che mặt mình rồi tự lẩm bẩm như suy sụp: "Thật sự là chịu đủ rồi."
Người mình thích không có tin tức, lo lắng đến mức đêm nào cũng mất ngủ, thật sự là chịu đủ rồi.
Minh Tranh còn đang trong mộng không biết Trịnh Quan Ngữ đã giết đến tận đây.
Cậu chìm vào giấc ngủ và có một giấc mơ dài. Trình tự giấc mộng như tự động xử lý xen kẽ những đoạn ngắn những cảnh họ quay phim cùng nhau và khi cậu ở bên Trịnh Quan Ngữ, từng cảnh từng cảnh chạy song song trong đầu.
Cậu lại nhìn thấy ngọn đèn kéo quân nho nhỏ và hai con cá hôn nhau trên đó.
Ánh sáng và bóng tối chồng lên nhau, thời gian không gian như vô tận trong tâm trí...
Ngọn đèn kéo quân như chốt mở giấc mơ. Chẳng bao lâu, ngay khi ngọn đèn trong tâm trí vụt tắt, ý thức của cậu cũng trở lại thế giới hiện thực.
Phim hết, mộng cũng tan.
Khi vừa tỉnh dậy Minh Tranh vẫn còn hơi hoảng hốt, cậu thử cựa người.
Sau đó cậu nhạy cảm nhận ra bên giường mình có người.
Trong phòng còn có một mùi rất quen thuộc.
Xung quanh là bóng tối, vì chăm sóc cho mắt Minh Tranh nên màn cửa được kéo kín lại không cho một tia sáng lọt vào.
Minh Tranh không thể nhìn thấy ai đang ở trước mặt mình, nhưng lại có cảm giác rất gần gũi với cậu, rất rõ ràng đã bắn trúng tim.
Hoàn toàn tỉnh táo.
Nhưng vẫn có hơi khó tin, giống như một giấc mộng.
Minh Tranh ngập ngừng gọi: "... Thầy Trịnh?"
Yên lặng.
"Ừm." Đối phương chậm rãi nói, "Là anh", "Không bật đèn, em nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi."
Sao lại tới đây? Ai nói cho anh ấy biết?
"... Sao tự nhiên lại tới?" Minh Tranh thắc mắc, "Anh tới vào lúc nào?"
Còn đến thẳng... Đoàn phim thật đúng là sợ anh.
"Anh không đến được à?" Giọng lành lạnh, "Cảm thấy quáng tuyết không tính là chuyện gì nên không đáng nói cho anh biết?"
Không hiểu sao Minh Tranh có hơi chột dạ: "Em định khỏe rồi sẽ nói cho anh biết, sợ anh lo lắng."
Giọng của Trịnh Quan Ngữ rất nhẹ: "Em cho rằng loại chuyện này có thể giấu được hả? Không cho đoàn phim nói cho anh biết, em muốn chọc anh tức chết đúng không?"
Nếu không phải y linh cảm thấy không ổn nhất quyết bay qua... Đoán chừng thật sự là bị bọn họ lừa một thời gian dài.
"Ngày nào anh cũng ngủ không ngon, ngày nào cũng lo lắng cho em." Trịnh Quan Ngữ nói, "Người đại diện của anh cho rằng anh điên rồi, chạy tới đây chỉ vì một linh cảm không hiểu ra sao..."
Có lẽ là vì quá nhớ anh, ông trời thấy không đành lòng nên lệnh cho anh tới tìm em, Minh Tranh nghĩ.
"Sắp dọa anh chết khiếp." Giọng của Trịnh Quan Ngữ đanh lại. "Mà em còn định không nói cho anh!"
"Sao vừa gặp đã giận." Minh Tranh giả vờ thở dài, dỗ dành y, "Em còn tưởng gặp nhau anh sẽ hôn em trước"
"Tại sao anh giận em không biết à?"
"Ừ, em biết." Minh Tranh nghiêm túc, "Vì em không nghe lời, thầy Trịnh không thương em nữa."
"..." Trịnh Quan Ngữ thở dài, "Mấy ngày nữa hẳn sẽ hết sưng, bây giờ còn đau không? Anh đi lấy túi chườm đá chườm cho em?"
Minh Tranh xích lại gần bắt chước giọng điệu của y: "Thầy Trịnh hôn em sẽ không đau nữa."
Trịnh Quan Ngữ: "..." Sao cảm thấy người này càng ngày càng biết làm nũng.
Y chỉ có thể cởi áo khoác vest vứt sang một bên, nghiêng người về phía trước nửa quỳ trên giường, đầu tiên là do dự nắm lấy cổ tay Minh Tranh, sau đó đi lên... từ từ từng chút một chạm vào mặt cậu, khẽ chạm vào.
Tay của y rất ấm áp.
Minh Tranh bất động, cậu chờ đợi mùi hương của người kia nhích đến gần mình hơn trong bóng đêm. Có lẽ đã thật lâu không gặp nên cậu chờ mong đến hô hấp dồn dập, nhịp tim đập vừa vang vừa mạnh.
Khi không nhìn thấy có vẻ các giác quan như được phóng đại vô hạn.
Nụ hôn đầu tiên rơi xuống mắt, rất nhẹ, rất mềm, sau đó từ từ xuống sống mũi...
Không biết là kích động hay sao, Minh Tranh cảm nhận được bờ môi hơi run rẩy của của Trịnh Quan Ngữ.
Không nhìn thấy nhưng sự nhớ mong áp đảo và khát khao sục sôi như hoàn toàn nhấn chìm hai người họ.
Họ tìm thấy nhau trong bóng tối và hôn nhau không rời.
Trịnh Quan Ngữ chạm đến chiếc nhẫn Minh Tranh đeo trên tay, cảm xúc hỗn loạn trong lòng không còn chỗ nào để trốn, cộng thêm đang nhận một nụ hôn triền miên, hai hàng nước mắt của y không kìm được trượt xuống.