Với sự tôn trọng dành cho đạo diễn, sau khi ký hợp đồng, ổn định tâm trạng xong, Trịnh Quan Ngữ xuất phát đi Uyển Đinh.
Quả thật y đến thích ứng hoàn cảnh, bộ phim này không dễ quay nên y cần ổn định và chuẩn bị tốt tâm trạng trong giai đoạn đầu để điều chỉnh trạng thái đến tốt nhất.
Còn tại sao vẫn nhận bộ phim này, Trịnh Quan Ngữ đã chuẩn bị cho mình mấy lý do: Nhân vật tốt, đạo diễn tốt, có thể đột phá bản thân, có thể trưởng thành. Về phần Minh Tranh... Dù sao đối phương cũng đã có kim chủ, họ nhiều lắm chỉ hợp tác một lần này thôi, nghĩ nhiều để làm gì.
Bộ phim được quay ở một khu vực rất thô sơ nghèo nàn. Lý Chí Nguyên hy vọng Trịnh Quan Ngữ đến nhà của Cao Tiểu Vũ trong phim sống trước, để y có thể gắn kết cảm giác với ngôi nhà.
Xuống xe và nhìn lên khu chung cư cũ chỉ có bốn tầng này, Trịnh Quan Ngữ đã hiểu tại sao Lý Chí Nguyên chọn quay "Ranh giới" ở đây.
Oi bức, mất trật tự, hỗn loạn, thực tế, đây chính là cảm giác Lý Chí Nguyên muốn.
Trịnh Quan Ngữ dẫn theo A Mạch lên lầu hai, lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào nhà Cao Tiểu Vũ, sau khi thả hành lý xuống y nói với A Mạch: "Cậu vào thành phố ở đi, có chuyện gì anh gọi cậu đến."
A Mạch không yên lòng do dự không muốn đi, Trịnh Quan Ngữ lại nói: "Từ giờ anh phải thành Cao Tiểu Vũ, Cao Tiểu Vũ không có trợ lý."
A Mạch rời đi.
Trịnh Quan Ngữ đi xem hết từng phòng rồi sắp xếp đồ đạc của mình, rửa mặt xong y nằm trên chiếc giường xa lạ đó ngây ngốc một lúc rồi chìm vào giấc ngủ.
Ngủ không được ngon lắm. Nóng, tiếng quạt kêu rất to, ồn ào làm khó chịu cả đêm. Nhưng y phải nhanh chóng quen thuộc với mọi thứ trong ngôi nhà cũ này, sống hòa hợp với mọi thứ trong đó.
Ngày hôm sau y xuống nhà đi loanh quanh một vòng, quan sát xung quanh, còn thuận tiện mua ít đồ ăn về chuẩn bị nấu nướng.
Lúc về y gặp Minh Tranh dưới lầu.
Hai người đứng từ xa nhìn nhau, giao tiếp bằng ánh mắt.
Minh Tranh không biết vì sao Trịnh Quan Ngữ vẫn nhận bộ phim này. Cậu thì không sao cả, dù sao cậu cũng không có hứng thú với nam, quay với ai cũng thế, Trịnh Quan Ngữ còn không thấy ngại thì mình có gì phải sợ?
Hôn cũng hôn rồi, cũng không có gì phải xấu hổ.
Minh Tranh nghĩ như vậy lên tiếng chào hỏi: "Thầy Trịnh."
Trịnh Quan Ngữ cũng không lấy làm lạ với sự xuất hiện của cậu, hỏi: "Cậu cũng tới đây ở à?"
Trong phim, Trần Chu ở tầng dưới nhà của Cao Tiểu Vũ. Thân phận thật của Trần Chu là cảnh sát phòng chống ma túy, anh ta dọn đến đây là để chờ thời cơ quan sát, tìm sự đột phá từ trên người Cao Tiểu Vũ, sau đó đưa người cha trùm thuốc phiện Cao Bân của Cao Tiểu Vũ ra trước công lý.
Minh Tranh gật đầu: "Đạo diễn kêu tôi đến đây ở, sẵn tiện chăm sóc anh, sợ anh chưa quen."
Bọn họ nhìn nhau hai giây, Minh Tranh dời mắt xuống nhìn thấy Trịnh Quan Ngữ xách túi đồ ăn, nghi hoặc: "Nấu ăn à?"
Trịnh Quan Ngữ gật đầu: "Tôi không thích ăn ngoài, bếp trong nhà cũng dùng được, mọi thứ có sẵn hết rồi nên tôi muốn tự mình nấu ăn."
Quân tử xa nhà bếp, anh ta vậy mà còn biết nấu ăn?
Minh Tranh: "Anh tự dạo đi chợ mà không bị nhận ra?"
Trịnh Quan Ngữ cười: "Thật ra trước đây tôi khá thích đi chợ mua đồ, đeo khẩu trang là được, không nhiều người quan tâm tôi là ai. Cậu đã từng nghe câu cách nhanh nhất để biết một thành phố là đi chợ ở nơi đó chưa."
Minh Tranh còn khá tò mò: "Chợ địa phương còn cho anh biết Uyển Đinh à?"
Trịnh Quan Ngữ suy nghĩ rồi nói: "Tôi phát hiện chợ ở đây có người bán hoa, bán đủ loại hoa. Tôi chọn mua loại đẹp nhất mang về để trưng."
Minh Tranh nhìn mấy thứ trong tay y cười: "Những bông hoa này không phải để ngắm, mà là để ăn. Những loài hoa ở đây dùng để nấu ăn, hoa nhài, hoa trắng, hoa đường lê, hoa hồng, hoa bí... đều ăn được. Chẳng qua loại anh mua là đỗ quyên, không ăn trực tiếp được, nó có độc. Anh chưa từng làm sẽ không biết cách xử lý, hôm nay đừng ăn."
Minh Tranh cũng cười theo y: "Không phải vì lãng mạn, mà là vì nó ngon."
Trịnh Quan Ngữ nhìn dáng vẻ cậu đứng chắp tay sau lưng cười với mình, con tim không khỏi mềm đi một cách khó hiểu.
Bình thường cậu thích mặc quần áo trắng quần đen mềm mại rộng rãi, cho dù vẻ ngoài có chút sắc bén nhưng trang phục lại làm cậu trông ngoan hơn.
Trịnh Quan Ngữ lấy hoa đỗ quyên từ trong túi ra: "Không ăn được vậy thì tặng cậu."
Minh Tranh sững ra một lúc, lúc đầu còn chưa nhận, đang suy nghĩ xem có thích hợp hay không.
"Hoa ở chỗ các cậu không đắt." Trịnh Quan Ngữ cười nhét vào trong tay cậu, "Cầm đi."
Minh Tranh nhìn hoa đỗ quyên trong tay: "Cảm ơn."
Trịnh Quan Ngữ nhìn cậu, lại hỏi: "Muốn ăn chung không? Ăn chung một bữa cơm, tôi nấu thêm."
Minh Tranh nghĩ rằng y chỉ khách sáo: "Không đâu nhỉ."
"Đến đi." Trịnh Quan Ngữ nói, "Tôi ở đây không quen ai, xem như cậu đến ăn chung với tôi."
Minh Tranh thầm nghĩ ăn cơm một mình sẽ rất đáng thương. Cậu cũng không nghĩ nhiều đi theo Trịnh Quan Ngữ về nhà.
Sau này họ phải quay phim cùng nhau trong một thời gian dài, nếu như đơn độc ở chung cũng không được thì những cái sau này làm sao chịu được? Còn không bằng chấp nhận hiện thực.
Khi Trịnh Quan Ngữ nấu cơm thì Minh Tranh đi tới muốn phụ giúp y, nhưng Trịnh Quan Ngữ không cho cậu động tay vào, cậu chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn.
Trịnh Quan Ngữ nấu cơm trông rất thanh lịch, y đứng đó làm cho căn bếp tồi tàn bừng sáng lên không ít.
Khí chất của người này khá tốt, Minh Tranh nghĩ. Cũng không trách Lý Chí Nguyên muốn Trịnh Quan Ngữ đóng bộ phim này, khuôn mẫu này quả thật rất đoan trang. Trước kia Yến Mậu đã dạy cậu một câu: Diễn viên điện ảnh chân chính phải che cả ánh sáng của điện ảnh, che cả trang điểm và ngoại hình, nâng được sức nặng của bộ phim. Dường như Trịnh Quan Ngữ có rất nhiều phẩm chất Yến Mậu đã nói...
Nhưng Minh Tranh cảm thấy cảnh y nấu cơm quá không chân thật, không phải đã nói "quân tử xa nhà bếp" sao...
Trịnh Quan Ngữ biết cậu đang nhìn mình, vì vậy dứt khoát nói.
"Biết nấu ăn không?"
Minh Tranh lắc đầu: "Không biết, trong nhà không cho tôi làm những chuyện này."
Trịnh Quan Ngữ nhướng mày, quay đầu hỏi: "Biết rửa chén không?"
Minh Tranh ngượng ngùng: "Hẳn là biết? Để chút nữa tôi rửa chén cho, nếu rửa không sạch anh lại dạy tôi."
Trịnh Quan Ngữ cười: "Yến Mậu cưng cậu thật."
Minh Tranh: "..." Lười nói.
Chỉ có hai người nên không cần làm quá nhiều đồ ăn, Trịnh Quan Ngữ làm ba món. Hoa đỗ quyên y mua cũng không biết phải làm thành thức ăn thế nào, y lấy một cái chai hứng đầy nước, cắm hoa bên trong đặt lên tủ trưng cho đẹp mắt.
Khi bày các món ăn lên bàn, Trịnh Quan Ngữ đưa cơm cho cậu nói ăn trước rồi quay vào bếp lấy muỗng, khi quay lại thì thấy Minh Tranh còn đang chờ mình chưa động đũa.
Trịnh Quan Ngữ cười: "Ăn đi, chờ tôi làm gì."
Minh Tranh nhìn y: "Phải chờ chứ."
Hai người ngồi đối diện nhau, yên lặng bắt đầu ăn. Khi ăn được một lúc, Minh Tranh không khỏi khen: "Ngon lắm."
Trịnh Quan Ngữ cười: "Rất nhiều người nói thế. Sau này không làm diễn viên nữa tôi thấy mình có thể đi làm đầu bếp."
Minh Tranh lắc đầu: "Vậy cũng lãng phí quá."
Trịnh Quan Ngữ không dám ăn quá nhiều, ăn tùy ý mấy miếng đã dừng lại. Nhân vật yêu cầu y gầy đi, trong khoảng thời gian này không được ăn nhiều.
Có thể là vì món ăn quá ngon nên Minh Tranh vô cớ thả lỏng, hỏi y: "Sau khi đến đây ở anh có sắp xếp gì không?"
Trịnh Quan Ngữ đáp: "Tôi nói với đoàn phim hai ngày nữa sẽ đến trường trung học gần đây để quan sát lớp học của giáo viên âm nhạc của họ, tìm cảm giác và học tập. Sau khi về thì... nấu cơm, đọc kịch bản, học thuộc thoại."
Đáp xong y hỏi Minh Tranh: "Cậu thì sao?"
Minh Tranh: "Tôi cũng không khác lắm, sáng về nhà giúp chuyện trong nhà, tối qua đây ngủ."
Trịnh Quan Ngữ hỏi thuận theo: "Giúp... nhà cậu làm gì?"
"Kinh doanh."
Trịnh Quan Ngữ khá tò mò: "Kinh doanh gì?"
Minh Tranh: "Kinh doanh nhỏ."
Trịnh Quan Ngữ cảm thấy câu trả lời của Minh Tranh khá lạnh nhạt, thế là không hỏi nữa.
Y dứt khoát nói về bản thân mình: "Cha mẹ tôi đều là nghiên cứu, nghiên cứu gì mà... phân tử sinh học? Những thứ tôi không hiểu lắm. Nói đến cũng lạ, dường như người nhà tôi không có năng khiếu nghệ thuật gì, nhưng cố tình tôi lại là diễn viên."
Minh Tranh: "Tốt hơn tôi rồi, từ nhỏ tôi đã bị bắt tập võ, quá mệt mỏi."
Trịnh Quan Ngữ lấy làm lạ: "Khi còn bé đã bắt cậu học võ?"
Minh Tranh gật đầu: "Ừm."
Cậu không giải thích nhiều. Trịnh Quan Ngữ cũng không tiện hỏi thêm, y bắt đầu nói sang chuyện khác.
"Từ nhỏ tôi đã được ông bà ngoại nuôi." Trịnh Quan Ngữ nói, "Lúc đó họ thích cầm raido nghe Bình thư. Cậu có nghe Bình thư chưa? Lúc đó tôi thích nghe Đan Điền Phương kể, có khi nghe đi nghe lại sẽ tự mình tưởng tưởng động tác, thần thái, vừa nghe vừa diễn cho ông bà ngoại xem... Có lẽ từ lúc đó tôi đã muốn trở thành diễn viên."
Không ngờ chủ đề này lại có được sự cộng hưởng của Minh Tranh, cậu gật đầu: "Lúc trước tôi có nghe, ấn tượng sâu nhất là "Tam hiệp ngũ nghĩa"."
"Thế à." Trịnh Quan Ngữ cười, "Cậu nghe "Tiết Nhân Quý"?"
Vì đề tài này nên khoảng cách giữa họ như gần thêm. Minh Tranh nghe Trịnh Quan Ngữ nghiêm túc nói về "Tiết Nhân Quý", nói rằng y rất xúc động mỗi khi nghe đến cảnh Từ Mậu cứu Tiết Nhân Quý, hồi nhỏ nghe còn khóc mấy lần.
Minh Tranh chợt nghĩ đến gì đó: "Lúc trước anh đóng vai diễn viên kinh kịch, hình như cũng học kinh kịch đúng không?"
Bộ phim kia tên là "Cảnh đẹp không trọn vẹn", Trịnh Quan Ngữ giành được giải Kim tượng nam chính xuất sắc nhất nhờ bộ phim đó, năm đó y mới 22 tuổi.
Trịnh Quan Ngữ gật đầu: "Lúc đó học nửa năm."
Minh Tranh hiếu kỳ: "Thực sự biết hát à?"
Trịnh Quan Ngữ cười: "Biết. Nhưng lúc này cậu đừng bảo tôi hát cho cậu nghe, kỳ lắm."
Minh Tranh xua tay: "Sao lại bảo anh hát chứ."
Bữa cơm này ăn rất vui vẻ.
Ăn cơm xong, Minh Tranh chủ động giúp đỡ dọn dẹp. Trịnh Quan Ngữ thấy dáng vẻ tay chân vụng về dọn bát đũa của cậu, như thể không thường làm việc nhà.
Hơn nữa Trịnh Quan Ngữ còn có thể cảm nhận được, Minh Tranh thật sự không biết làm những chuyện này, có lẽ trong nhà không ai cho làm.
"Thầy Trịnh." Minh Tranh rửa chén bát sạch sẽ xong để xuống, "Có chuyện muốn nhờ anh chỉ giáo."
Trịnh Quan Ngữ phục hồi tinh thần: "Cái gì?"
Minh Tranh xoay người lại nói với y: "Trong kịch bản Trần Chu có cảnh hút thuốc, nhưng tôi không biết, đạo diễn bảo tôi học. Anh có thể dạy tôi hút thuốc được không?"
Trịnh Quan Ngữ hỏi: "Chưa hút thuốc bao giờ?"
Minh Tranh gật đầu: "Cảm thấy mùi khói thuốc rất hôi, tôi không thích."
Trịnh Quan Ngữ có hơi đau lòng cho cậu, thở dài đưa Minh Tranh đến phòng khách, lấy một điếu thuốc trong bao ra đưa cho Minh Tranh.
Lúc thấy Minh Tranh vụng về cầm điếu thuốc kia, trong lòng Trịnh Quan Ngữ còn có chút không đành lòng, nhưng vì quay phim, có một số việc dù không muốn cũng phải vượt qua.
Trịnh Quan Ngữ nhìn cậu châm thuốc, hít một hơi vào rồi nhẹ nhàng nhả ra làm mẫu, nói với cậu: "Giống như hít thở vậy, hít thuốc vào, thử xem."
Minh Tranh nhìn chằm chằm chuyển động đôi môi y, cau mày rồi từ từ hít một hơi vào.
Hít thở.
Cậu nghĩ. Làn khói phả xuống cổ họng, mang theo cảm giác khó chịu từ cơ thể đi thẳng vào phổi, trong nháy mắt đó Minh Tranh rất muốn ho nhưng cậu nhịn xuống. Đầu có hơi choáng, cậu từ từ nhả khói ra, cố gắng nhìn rõ mặt Trịnh Quan Ngữ —
Một gương mặt nhu hòa lúc mờ lúc ẩn. Đây đã từng là gương mặt cậu rất ghen tị, thậm chí có thể nói là ngưỡng mộ.
Giờ phút này nhìn rất mờ ảo.
"Học một lần là biết rồi?" Trịnh Quan Ngữ hơi kinh ngạc, "Lại hít thử một hơi nào, từ từ thôi, đừng sặc."
Minh Tranh nhắm mắt từ từ hít một hơi thuốc khác. Rất muốn sặc, rất khó chịu, mùi rất hôi. Cậu cố chịu đựng cơn ghê tởm hít khói vào... Hít thở, từ đầu đến cuối cậu luôn ghi nhớ. Cái này thì có gì khó, ai cũng sẽ hít thở.
Cậu phả ra một hơi, Trịnh Quan Ngữ càng ngày càng sát lại gần, làn khói thuốc mang theo hơi thở Minh Tranh tản ra trên mặt y, mùi hương mềm mại nhẹ nhàng phất một nhiệt độ cực kỳ mập mờ lên mặt y.
Bọn họ nhìn nhau, nhìn đối phương cách một lớp khói mờ, ánh mắt mênh mang.
Hút thuốc cũng sẽ say ư?
Minh Tranh cảm thấy choáng váng, nhìn gương mặt sát lại gần của Trịnh Quan Ngữ và ngơ ngác nghĩ —
Thuốc lá khó hút, nhịp tim cậu đập nhanh hơn và chóng mặt đến mức buồn nôn.
Đó là điếu thuốc đầu tiên trong đời Minh Tranh.
____________________
Rêu: Tay của Tranh chỉ hái ô liu hái nấm chứ đã bao giờ rửa chén cho ai ((((. =