Dương Xu đang ở Thượng Hải chờ một cuộc gọi kết nối. Cô cầm bút trong tay đâm xuống quyển sổ, trông rất lo lắng.
"Này?" Bên kia nói, "Xu Xu, sao vậy?"
Sau khi nghe thấy giọng nói trên điện thoại cô chất vấn ngay lập tức: "Trịnh Quan Ngữ! Có phải chú liên lạc với đạo diễn Lưu Vĩnh Trú không?"
Trịnh Quan Ngữ bị âm lượng của cô làm cho giật mình: "Dương Xu, nói nhỏ chút, làm em hết hồn."
Dương Xu không chịu nổi nữa: "Không phải chúng ta đã nói rồi sao, trước khi tay chú khỏe hơn thì không được đóng phim đánh đấm nữa, đạo diễn Lưu không cho dùng thế thân, tình trạng của chú bây giờ vào đoàn thế nào? Nếu hôm nay không phải chị gặp được đạo diễn Lưu còn..."
Trịnh Quan Ngữ kiên nhẫn chờ cô nói xong mới nói: "Em không nhận bộ phim đó, chị đừng căng thẳng."
Dương xu bất đắc dĩ: "Chị biết chú thích phim võ hiệp, chị có thể hiểu được tâm trạng của chú, nhưng tình trạng của chú bây giờ không thể..."
"Dương Xu." Trịnh Quan Ngữ ngắt lời cô, "Em không diễn, chị đừng lo lắng."
"Vậy chú liên lạc với đạo diễn Lưu làm gì?" Dương Xu nói, "Đừng có giở trò với chị, chị biết chú tìm thẳng đến Lưu Vĩnh Trú, còn giấu chị!!"
"Chị bớt giận... Em muốn giới thiệu nhân vật cho người khác." Trịnh Quan Ngữ nói, "Em không diễn, thật! Em giới thiệu cho người khác!"
Dương Xu càng lạ hơn: "Giới thiệu cho ai?"
Trịnh Quan Ngữ im lặng vài giây: "... Chị không biết."
Dương Xu bắt đầu cảnh giác: "Quan Ngữ?"
Trịnh Quan Ngữ ở đầu bên kia thở dài: "Cho một diễn viên trẻ rất có tài năng, em cảm thấy cậu ấy rất hợp bộ phim này của đạo diễn Lưu."
Dương Xu hỏi: "Chị quen không, lai lịch thế nào?"
Trịnh Quan Ngữ cười: "Diễn viên nhỏ."
Dương Xu im lặng, giọng điệu đầy thăm dò: "Sao chú lại giới thiệu một diễn viên nhỏ cho phim của Lưu Vĩnh Trú?"
Trịnh Quan Ngữ bất đắc dĩ vuốt trán, biết hành động khác thường này của mình không gạt được Dương Xu.
Dương Xu ép sát từng bước: "Cuối cùng thì chú muốn giới thiệu cho ai?"
... Thôi, dù sao y cũng không định che giấu điều gì.
"Được rồi được rồi, ăn ngay nói thật đây." Trịnh Quan Ngữ dứt khoát nói thẳng, "Em muốn dùng bộ phim này để tặng người khác, muốn quy tắc ngầm với người khác, chị hài lòng với đáp án này chưa?"
Dương Xu giật môi: "... Có phải chú bị nắng Vân Nam đốt cho choáng rồi không? Nói chuyện đàng hoàng!"
"Em đang nói chuyện đàng hoàng mà." Trịnh Quan Ngữ nói, "Em nói, em muốn quy tắc ngầm người khác, nghe rõ chưa?"
Dương Xu đơ ra mấy giây sau đó mắt bắt đầu nghiêm túc: "Xin chú nói rõ hơn."
Trịnh Quan Ngữ cười: "Cũng không có gì, chỉ là gặp được một bạn diễn viên nhỏ vừa mắt, muốn giới thiệu cho cậu ấy chút tài nguyên..."
Dương Xu khiếp sợ: "Nam hay nữ? Người ở đâu, công ty nhà ai? Có phải chú để cho người ta lừa rồi không??"
Trịnh Quan Ngữ bất đắc dĩ: "Nam! Nhỏ hơn em hai tuổi! Diễn viên nhỏ không có bối cảnh gì! Là kiểu mà em thích! Em không bị lừa!!"
Dương Xu nghe giọng y nghiêm túc, lúc này mới cảm giác được Trịnh Quan Ngữ không phải nói đùa.
Cô thất thần một lúc.
Từ trước đến nay Dương Xu chưa bao giờ nhọc lòng về đời sống tình cảm của Trịnh Quan Ngữ. Mặc dù biết mình thích nam nhưng Trịnh Quan Ngữ giữ mình rất trong sạch, luôn tìm kiếm một người tâm giao hợp nhãn duyên... Nói trắng ra là mắt nhìn quá cao, y coi thường những người lộn xộn trong giới. Đóng phim lâu năm thế rồi nhưng chưa từng làm bậy, trọng tâm cuộc sống đều đặt vào sự nghiệp, là một người độc đáo kỳ lạ trong giới này.
Giới nghệ sĩ là một nơi phức tạp, y làm hòa thượng nhiều năm thế rồi cũng không dễ dàng gì, Dương Xu còn cho rằng y không thể yêu ai đấy chứ.
... 27 tuổi còn chưa yêu ai thì thật mất mặt, thôi thì cứ yêu đi.
Dương Xu suy nghĩ rồi hỏi: "Tên gì?"
"Không nói cho chị nghe, "Em muốn lén quy tắc, không cho chị biết."
"..." Dương Xu khiếp sợ tập hai, "Chú làm thật hả?"
Trịnh Quan Ngữ cười cười: "Sao chị phản ứng lớn thế, em không đủ tư cách đi quy tắc ngầm người khác à?"
Dương Xu suy nghĩ, cũng đúng, Trịnh Quan Ngữ có lòng tin để nói ra lời này.
Nguồn lực của y tích lũy thật sự rất tốt, bao nhiêu năm nay vẫn xuôi chèo mát mái, bản thân lại tận tâm tận lực, nguyên một giới chỗ nào cũng có quan hệ của y... Quy tắc một diễn viên nhỏ mà thôi, quả thật không được xem là chuyện gì lớn.
Sau khi Dương Xu nghĩ thông suốt rồi mới nói: "Chú đủ tư cách. Nhưng nếu chú thật sự muốn quy tắc người ta... thì chú ý lời ăn tiếng nói, đừng có không trộm được gà còn mất nắm thóc, nhớ đừng để lại nhược điểm gì, nhất là ba cái tin nhắn..."
Trịnh Quan Ngữ bật cười: "Sao lại đi quy tắc thật chứ! Em chỉ là... muốn giới thiệu tài nguyên cho cậu ấy thôi. Dù sao chị cũng đừng lo, em tự có chừng mực."
Bên Dương Xu không có gì phải lo lắng, chị rất yên tâm với cách đối nhân xử thế của Trịnh Quan Ngữ.
"Chỉ cần chú không nhận phim võ hiệp thì chuyện gì cũng dễ nói, muốn thích ai thì thích... nhưng đừng phô trương quá!"
Lúc này Trịnh Quan Ngữ mới cười: "Ừm."
"Xong việc thì về sớm."
Sau khi cúp điện thoại, Trịnh Quan Ngữ quay về phim trường.
Cảnh diễn của y đã quay xong từ tuần trước, là do Từ Sam quay tăng cường cho y vì sợ trễ thời gian của Trịnh Quan Ngữ, muốn tranh thủ quay xong thả người đi, không giữ người lại Thủy Lệ vừa nóng vừa buồn chịu tội.
Kết quả Trịnh Quan Ngữ lại ở đây không đi, không đi cũng được đi, nhưng ngày nào y cũng chạy tới trường quay ở cả ngày, còn đúng giờ hơn cả diễn viên chính...
Cũng may y còn nhớ chú ý sự ảnh hưởng, sợ mang đến phiền phức không đáng gì cho Minh Tranh nên mỗi lần đến cũng chỉ ngồi một bên rảnh rỗi, thỉnh thoảng góp một hai ý cho đạo diễn, hoặc là cười đùa với người quen...
Khi không ai chú ý đến, y mới đi tìm Minh Tranh tâm sự. Nội dung nói chuyện cũng không đau không ngứa, hoạt động chính là tự dâng mình đến cửa làm thầy dạy thoại cho Minh Tranh, đối diễn với Minh Tranh.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Cho đến hôm nay y đã ở đoàn phim này được nửa tháng.
A Mạch cực kỳ không thích thời tiết nơi này, ngày nào cũng hỏi bóng hỏi gió với Trịnh Quan Ngữ khi nào thì đi.
Đúng đó, còn lý do gì để ở lại chứ?
Sầu.
Trịnh Quan Ngữ phiền muộn nhìn Minh Tranh bên kia. Cảnh diễn của cậu ấy hẳn đã quay xong, đang ở bên kia nói chuyện với thầy đạo cụ.
Trịnh Quan Ngữ đứng ở đằng sau quan sát một lúc thì cầm bình nước đi qua. Đi đến gần nhìn mới thấy đang có một con trăn quấn quanh tay Minh Tranh...
Y sợ tới mức lui về sau hai bước, Minh Tranh nghe thấy tiếng bước chân quay lại, thấy là Trịnh Quan Ngữ mới cười nói: "Thầy Trịnh."
"..." Trịnh Quan Ngữ chỉ cái thứ màu vàng trên tay cậu, "Sao cậu chơi luôn cả trăn rồi?"
Là trăn đoàn phim thuê để quay phim, trăn vàng. Nghe nói không có độc cũng không cắn người, nhưng mấy thứ như trăn xà này... đa số mọi người đều sợ, lúc quay phim mặt Giang Xuyên trắng bệch cả ra.
Thầy đạo cụ bên cạnh Minh Tranh nói trước: "Thầy Trịnh, Minh Tranh là người duy nhất trong đoàn phim của mình không sợ trăn đó! Lạ ghê chưa, anh mau đến xem xem!"
Người thuần trăn và Minh Tranh vừa cười vừa nói chuyện, nhìn vào rất có tiếng nói chung.
Minh Tranh nâng con trăn quơ quơ với Trịnh Quan Ngữ: "Thầy Trịnh, anh đến sờ nó xem, nó ngoan lắm."
"......"
Còn sờ nữa hả, thấy thôi đã nổi da gà. Trịnh Quan Ngữ từ chối lắc đầu: "Cậu thả lại đi... thả đi rồi chúng ta nói chuyện."
Minh Tranh chỉ có thể trả trăn lại cho người huấn luyện, níu kéo nhìn trăn bị nhốt vào trong hộp.
Trịnh Quan Ngữ thấy con trăn kia bị nhốt rồi mới dám đi qua đưa nước cho cậu: "Cậu không sợ trăn à?"
"Không sợ, tôi không sợ động vật." Minh Tranh nhận nước, "Hồi nhỏ tôi thường xuyên... đi lên núi bắt rắn với người nhà, nếu như sợ thì cũng là rắn sợ tôi."
Trịnh Quan Ngữ im lặng một lúc: "Được rồi."
Minh Tranh uống hai hớp nước rồi chợt hỏi y: "Ngày mai đoàn phim đi Uyển Đinh, thầy Trịnh có đi không?"
Ở đây đang là đảo Lộng của Thụy Lệ, cảnh ở đây đã quay xong hết, đoàn phim phải đi đến một nơi khác tên là cảng Uyển Đinh lấy cảnh.
Nhắc đến chuyện này Trịnh Quan Ngữ lại phiền muộn. Y không muốn rời đi nhưng lại không có lý do gì hợp tình hợp lý để ở lỳ lại.
Trịnh Quan Ngữ nhìn cậu, yếu ớt hỏi: "Cậu muốn tôi đi không?"
Minh Tranh sửng sốt, ngập ngừng: "Muốn thì muốn... nhưng hẳn là anh rất nhiều việc nhỉ?"
Nhiều thì không nhiều nhưng nếu còn không đi nữa đoàn phim sẽ không chịu nổi y...
"Đúng vậy, nhiều việc, phải đi rồi." Y thở dài, "Cậu còn nói dẫn tôi lên núi chơi, cái này còn chưa được đi đó, tôi muốn đi."
Minh Tranh suy nghĩ rồi thử thăm dò: "Vậy... hôm nay thì sao? Anh có thời gian không, tôi có thể dẫn anh đi chơi."
Dẫn anh đi chơi.
Mỗi lần Trịnh Quan Ngữ nghe được mấy chữ này đều rất muốn cười: "Chơi cái gì hả?"
Minh Tranh suy nghĩ: "Có thể dẫn anh lên núi hái nấm... Anh muốn đi không?"
Trịnh Quan Ngữ chấn động lần nữa: "... Hái nấm??"
"Ừm." Minh Tranh nghiêm túc gật đầu, bắt đầu sắp xếp, "Chúng ta đi về hướng nhà tôi vừa đi vừa hái nấm, anh có thể ghé qua chỗ tôi ăn một bữa cơm rồi sau đó tôi đưa anh về. Thế nào?"
Trịnh Quan Ngữ vừa nghĩ vừa gật đầu: "Được, được."
Dăm ba câu họ đã thương lượng xong hành trình, Trịnh Quan Ngữ quay về xe RV nói A Mạch về với cả đoàn đi, y phải ra ngoài chơi.
A Mạch thắc mắc: "Muốn đi đâu, em có thể đi theo không?"
Trịnh Quan Ngữ nói đầy nghiêm túc: "Đi lên núi hái nấm với Minh Tranh, cậu đừng đi theo."
... Hái nấm?
Hái nấm thôi mà làm gì mặt phơi phới gió xuân vậy?
Nấm dại đều có độc!
A Mạch thầm phỉ nhổ trong lòng.
Trong khoảng thời gian này, mức độ Trịnh Quan Ngữ mê muội Minh Tranh làm cho A Mạch thấy mà than thở, thậm chí còn hoài nghi Trịnh Quan Ngữ thật sự bị trúng độc.
A Mạch nhỏ giọng hỏi: "Tối có về không?"
Trịnh Quan Ngữ suy nghĩ, gật đầu rồi lắc đầu: "Vẫn chưa biết."
A Mạch gật đầu bày tỏ đã hiểu, sau đó lén lút lấy hai thứ từ trong túi ra đưa tới: "... Anh Quan Ngữ, anh cầm mấy cái này đi."
Trịnh Quan Ngữ mở túi đen ra thì thấy — dầu bôi trơn và bao.
Y sợ tới mức vội vàng ném vào người A Mạch: "Đưa anh cái này làm gì?"
A Mạch nói đầy đương nhiên: "Đây không phải là em chuẩn bị giúp anh sao? Anh lại không có kinh nghiệm gì."
Mặt già của Trịnh Quan Ngữ đỏ lên: "Không cần, không cần, quan hệ của bọn anh rất thuần khiết, cậu đang xúc phạm sự chân thành của anh!"
Nói xong vội vã rời đi theo Minh Tranh.
Giang Xuyên quay phim xong chạy tới tìm Trịnh Quan Ngữ thì tìm không thấy, hỏi A Mạch người đầu, A Mạch nghĩ nửa ngày không biết nói thế nào cho phải, cuối cùng nghẹn được một câu: "Bị người ta bắt cóc rồi!"