33 Ngày Thất Tình

Chương 19: Chương 19





Lúc sáng sớm, tôi đã mơ ở bên cạnh anh.
Trong mơ, anh ôm lấy tôi từ đằng sau, tôi ngủ một cách an lành như cây xương rồng.
Anh khẽ nói bên tai tôi, “Tiểu Tiên, Tiểu Tiên, dậy thôi”.
Tôi vừa vùi đầu vào gối, vừa giơ năm ngón tay ra, “Năm phút, em ngủ thêm năm phút”.
Anh lấy chiếc gối ra, khẽ bảo: “Nhưng tàu hoả không thể chờ em thêm năm phút”.
Tôi kiên quyết cứ như thể cuộc đời ngủ thiếu năm phút này sẽ trở nên không hoàn chỉnh. Tôi cố gắng túm gối, “Đi ra, đi ra! Em không lên được chuyến tàu này thì em đi chuyến sau!”.
Trên trần nhà treo một chiếc quạt loại cũ, nó chầm chậm lắc lư, mang theo từng chùm bóng mờ, anh lên tiếng, “Tiểu Tiên, vậy anh đi trước đây”.
Tôi mơ mơ hồ hồ nói, “Anh đi trước, đi trước đi, em gặp anh ở sân ga”.
“Bao nhiêu người như vậy, em chưa chắc sẽ gặp được anh”.
“Đừng nói chuyện với em nữa, được không?”. Tôi mất bình tĩnh ngắt lời anh, “Không gặp thì ai nấy tự về nhà”.
Anh khẽ buông đôi tay đang ôm tôi, xuống giường.
Tôi liền cảm thấy sau lưng chợt lạnh.
Anh mặc xong quần áo, mở cửa, sau đó dừng lại vài giây, trong vài giây đó, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt anh đặt trên lưng mình.

Anh nói, “Tiểu Tiên, em sẽ hối hận vì năm phút này đấy”.
Vẫn bị uy hiếp bởi cơn buồn ngủ, tôi còn cứng miệng, “Anh nhanh đi đi, cuộc đời này của em có rất nhiều, rất nhiều năm phút”.
Anh nhẹ nhàng khép cửa, rời đi.
Cảm giác lạnh lẽo phía sau lưng lan ra, đột nhiên tôi tỉnh ngủ, tôi muốn lập tức bật dậy, nhảy khỏi giường, mở cửa rồi nói với anh, đợi em với.
Chính trong lúc đấu tranh như vậy, tôi tỉnh giấc khỏi cơn mơ, giống như trong mơ, căn phòng chỉ còn mình tôi, nhưng hơi khác ở chỗ, trong căn phòng này, từ đầu đến cuối chỉ có một mình tôi.
Tuy là mơ song khi tỉnh dậy, tôi vẫn hối hận khôn nguôi về cơn buồn ngủ năm phút ấy. Nếu có thể tỉnh dậy đi cùng anh, giấc mơ đó có thể kéo dài hơn không, tính khả thi giữa tôi và anh có thể nhiều hơn một chút không, cho dù là mơ cũng khiến tôi hy vọng như vậy.
Từ lúc học đại học đến khi đi làm, thường đều là anh gọi tôi dậy, cơn buồn ngủ của tôi quá mạnh, có lúc cơn giận vì phải ra khỏi giường có thể kích động người và thần giận dữ. Nhưng anh đều âm thầm tha thứ, sau khi tỉnh dậy, không phải tôi không áy náy song luôn chỉ nói: “Lúc em buồn ngủ, tiêu chuẩn đạo đức cũng không giống khi tỉnh, vì vậy đơn giản đừng chọc em”.
Tình cảm của chúng tôi thực ra rất tốt cho nên mới khiến tôi luôn xoắn bện trong suy nghĩ mong mỏi nhung nhớ, nếu ngay từ khi bắt đầu chính là tuỳ tiện vui chơi qua đường thì giây phút chia tay ấy nhất định còn không khiến người ta lưu luyến nhiều như lúc hết một bộ phim.
Tôi thở dài, nhảy xuống giường, đánh răng, rửa mặt, thay quần áo sau đó đi làm.
Về phương diện giết thời gian, tôi đang dần dần đạt tới trình độ của chuyên gia. Sau khi tiếp tục qua cửa ải Zuma, tôi lại khám phá ra trò chơi làm phấn chấn tinh thần lúc nhàn rỗi có tên là “World of goo”, nhạc nền rất hùng tráng, rất đặc sắc, nhiệm vụ của tôi là xếp đống quả cầu rẻ tiền, vô tổ chức ra phía dưới ống khói, sau đó ra sức thổi bay chúng vào ống khói, thổi ra dòng nước màu đen.
Mỗi lần mấy quả cầu màu đen bị tôi xếp cho đung đưa trái phải sắp rơi xuống, tôi đều cảm thấy những thứ sắp rơi xuống đó dường như chính là mối quan hệ giữa người với người của tôi.
Trò chơi ngu ngốc như thế này, bên trong lại có bi thương phẫn nộ, có lo lắng thấp thỏm, có vui mừng khôn xiết, mỗi lần qua một cửa, cảm giác như trút được gánh nặng của tôi lại nhiều thêm một chút. Vì vậy tôi thường cảm khái rằng, cho tới hôm nay, thứ vẫn còn có khả năng làm yên lòng người, không còn là nụ cười ngây thơ hay viên thuốc an thần nữa, mà là WII[1] và PSP[2], chỉ có chúng mới sẵn sàng lắng nghe tiếng lòng bạn, cho dù giấc mộng có vô vị hơn nữa cũng đều giúp bạn thực hiện.
[1] WII: Máy chơi game.
[2] PSP: Play Station Portable, một thiết bị giải trí cầm tay do Sony Computer Entertainment thiết kế và sản xuất.

Buổi chiều, tôi và Vương Tiểu Tiện đưa công nhân quét vôi tới địa điểm tổ chức hôn lễ, khi miêu tả “màu trắng hồng” mà Lí Khả muốn cho ông anh giám sát người Sơn Đông, anh chàng đó tặng lại tôi vẻ mặt mơ hồ, tôi giải thích đi giải thích lại, anh ta đều không nắm được nội dung chính, tôi tuyên bố từ bỏ, vỗ vai anh chàng người Sơn Đông, anh à, quét vôi và vẽ tranh khác biệt không nhiều, tôi tin vào cảm nhận nghệ thuật của anh, anh cứ tự do phát huy trí tưởng tượng nhé.
Bận cả buổi chiều, tôi và Vương Tiểu Tiện mệt đến nỗi toàn thân còn đần hơn cái bóng, trở về công ty thu dọn đồ đạc, đang định đi, Vương Tiểu Tiện gọi tôi lại, “Buổi tối mọi người muốn tụ tập, cô có đi không?”.
Tôi đang định theo thói quen lắc đầu nói không, nhưng ngẫm nghĩ một chút, so với việc về nhà, tự mình nói chuyện với mình, tham gia vụ này sẽ tốt hơn.
Đây là lần đầu tiên tôi đi chơi cùng đồng nghiệp sau khi vào công ty. Trước đó không lâu, nói một cách không khoa trương, tôi là loại người rời khỏi cánh cổng công ty liền muốn giả vờ coi như không quen đồng nghiệp.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi bắt đầu chờ việc một cách đương nhiên, sơ yếu lí lịch gửi một đống, nhưng kết quả đều là công ty lớn không thèm để ý đến tôi, công ty nhỏ thì tôi không thèm để ý, ôm một bầu khát khao thể hiện song chỉ có thể hàng sáng chỉ chỉ trỏ trỏ tin tức buổi sáng. Cứ thế mà thất nghiệp nửa năm, cuối cùng tôi cũng hoảng, bắt đầu đói lòng sung chát cũng ăn. Sau đó, cô bạn thân giới thiệu tôi đến công ty tổ chức đám cưới này, trong lòng tôi không cam tâm tình nguyện, nhưng vẫn làm cho tới hôm nay.
Bởi vì vào công ty với trạng thái tâm lí như vậy nên tôi luôn giữ khoảng cách với đồng nghiệp, trong mắt tôi, mỗi người bọn họ đều có lai lịch không rõ ràng, còn luôn có chút quái gở khiến người khác không hiểu nổi, đương nhiên trong mắt mọi người, tôi nhất định cũng là một đứa phi bạo lực không hợp tác, đỉnh đầu bùng cháy sự kiêu căng rừng rực, kì thực bản thân chỉ là một cái vỏ rỗng không có gì bên trong.
Hôm nay tôi dũng cảm bước thêm một bước thân mật, thế là mọi người cũng không hề tính toán hiềm khích trước kia mà tiếp nhận tôi. Vài cốc bia vào bụng, cuộc tụ tập trở nên náo nhiệt vui vẻ, tôi kinh ngạc phát hiện ra các vị đồng nghiệp từng giống như người đi đường trong mắt tôi lại đều là những người lưu lạc giang hồ đa nhân cách.
Cô nàng tiếp tân hiền lành 36C thường mang hộp cơm bị cháy khét, sau khi uống bia lập tức tràn đầy sức sống, vô cùng lả lơi, cả bàn đều bắt đầu lắc lư theo cô ấy. Không biết trước kia thế nào, hôm nay cô em hiền lành ghim chặt mục tiêu tấn công vào Vương Tiểu Tiện đang ngồi cạnh tôi. Nhìn bộ ngực đồ sộ của cô ấy lắc trái lắc phải trước mặt, toàn bộ những thứ tôi ăn đều mang vị bi thương căm giận cô đặc.
Có Tiểu Khả mắc chứng bệnh khó đọc ở đây, mọi người đều không cần nhìn thực đơn, chỉ cần đưa thực đơn cho anh ta, sau đó nghe anh ta gọi từng món ăn, lựa chọn thức ăn mình muốn là được. Sau khi không khí trở nên sôi động, Tiểu Khả lại nói lắp, nhưng anh ta nói lắp một cách rất có kĩ thuật, phàm là những từ đơn bắt đầu bằng Đ hoặc B, anh ta nhất định sẽ bị mắc, lặp đi lặp lại đến hai, ba lần mới có thể nói ra, có bệnh kì lạ như thế, nhưng anh ta lại vẫn cứ thích dùng tính từ “đần độn”, cứ như vậy, mỗi lần anh ta mở miệng mắng người, chúng tôi dường như nghe thấy tiếng vọng trong sơn cốc.
Chàng trai người Quảng Đông ngốc nghếch trong ấn tượng của tôi chỉ biết chui đầu vô ngăn kéo lén hút thuốc lá trộm, sau khi vui vẻ uống bia, đã biểu diễn quả cầu yoyo cho mọi người xem, thủ pháp thành thạo, liên tục xuất hiện các hình dáng khác nhau, trông anh ta rất lôi cuốn, tôi không cưỡng được mà đi theo sau anh ta, gọi một tiếng “đại sư”, mong anh ta biểu diễn thêm mấy mánh khoé nhỏ đáng yêu.
Anh chàng người Quảng Đông nhận tiếng hoan hô của mọi người, chậm rãi nhả ra ngụm khói thuốc, sau đó tung quả cầu nhỏ lên, chớp mắt vẽ ra hai vòng tròn xinh đẹp từ trái qua phải trong không trung, chúng tôi vẫn chưa kịp nhìn ra, yoyo lại trở về tay anh ta.
Tôi hỏi anh ta với vẻ mặt nịnh bợ. “Đại sư, chiêu này gọi là gì?”.
Đại sư thản nhiên trả lời: “Double or Nothing”.

Nghe đi, đến tên cũng thanh tịnh, bình thường ở công ty, anh chàng người Quảng Đông chẳng buồn lên tiếng, hai mắt vô thần, nhìn từ góc độ nào cũng đều giống nhân viên chào bán bảo hiểm buồn bực vì thất bại, nhưng không ngờ anh ta lại là người trong giang hồ có kĩ nghệ tuyệt vời.
Đang lúc high, điện thoại trên bàn của tôi đột nhiên đổ chuông, tôi cúi đầu nhìn, lại là Lí Khả, xem thời gian, đã sắp mười một giờ, người phụ nữ này ngoài chuyện quấy rầy người khác bất kể thời gian ra, rốt cuộc có chỗ nào tốt chứ?
Mọi người thấy tôi không nhận điện thoại, đều tiến lại gần, con mèo hoang CICI nói một cách vô tư, “Ai vậy? Bạn trai cũ à?”.
Tôi cười khổ nói, “Là khách hàng hiện tại. Nếu là bạn trai cũ thì đã có thể thẳng tay cúp máy rồi”.
Di động vẫn vang lên như muốn lấy mạng người, tôi và Vương Tiểu Tiện bốn mắt nhìn nhau, toàn thân bất lực. Đang định nhận thì CICI xông lên, “Vậy thì ấn phím yên lặng, có gì phải nghĩ chứ”. Cô ấy ấn một cái trên màn hình, cả thế giới lập tức trở nên tĩnh lặng.
CICI nói lớn, “Khách hàng của các cậu là loại khách hàng gì vậy? Mười một giờ còn gọi điện?”.
Vương Tiểu Tiện nói: “Khách hàng này của chúng tôi là một bông hoa lạ”.
“Xinh không?”. Tiểu Khả hỏi.
“Xinh đến nỗi như có phép tiên, vừa thấy mặt cô ấy, tôi liền cảm thấy đau đớn”.
“Thẩm mĩ à?”. Cô em hiền lành vẫn chưa hỏi xong, Tiểu Khả lại lắp ba lắp bắp bắt đầu phát biểu ý kiến, “Không… không… không, không thể yêu những cô đã thẩm mĩ! Mùa… mùa… mùa, mùa đông trở về nhà, trong nhà chẳng phải rất ấm áp ư, người… người… người, người khác đều chảy nước mũi, ngũ quan phụ nữ thẩm mĩ đóng… đóng… đóng băng, tan ra, cả gương mặt đều sẽ chảy nước!”.
Chúng tôi cùng cười trêu anh ta, chưa từng yêu em nào thẩm mĩ, còn chưa từng xem phim thần tượng Hàn Quốc ư, thật là không có chút kiến thức thông thường nào cả.
Con mèo hoang CICI hỏi tiếp, “Khách hàng này của các cậu rốt cuộc là hoa lạ như thế nào?”.
“Cô ta luôn khiến tôi nhớ đến bà chị gái tôi thời còn trẻ”. Vương Tiểu Tiện nói.
“Và chủ nhiệm phòng giáo dục trung học”. Tôi bổ sung.
“Khi không nói chuyện thì rất mộng ảo, nhưng chỉ cần mở lời, liền bắt đầu nói mê”.
“Người khác đều tổ chức hôn lễ như một nghi lễ thông báo tin tức, cô gái này coi hôn lễ như chương trình ‘Đại lộ ánh sao’ ấy”.

Tôi và Vương Tiểu Tiện mỗi người một câu, càng nói càng hăng, mỗi lần chĩa mũi nhọn vào Lí Khả, tôi và Vương Tiểu Tiện đều vô cùng cay nghiệt.
Chàng trai người Quảng Đông tỉ mỉ nhìn chúng tôi một lượt từ trên xuống dưới, sau đó lên tiếng nói, “Hai người có thể lập thành đội đi tấu hài rồi đấy”.
Vương Tiểu Tiện vui mừng, “Vẫn thiếu chút lửa, có điều bình thường tan làm xong, tôi đều tới Đức Vân Xã[3] tìm đối tượng tình một đêm”.
[3] Đức Vân Xã: Một đoàn tấu hài của Trung Quốc.
Tiểu Khả nghe xong miêu tả của chúng tôi, đã tổng kết, “Tóm lại, chính là một kẻ đần độn mà!”.
“Cũng chỉ tính khí các bạn mới tốt vậy”, CICI nói thẳng, “Nếu tôi gặp phải loại này, trực tiếp không nói lời nào, lấy mascara đâm thẳng vào rốn cô ta”.
Trong tiếng cười đột nhiên phát ra tiếng hét siêu hiện thực, “Hoàng Tiểu Tiên, mẹ nhà cô chứ!”.
Chúng tôi thất kinh, tìm xung quanh nguồn gốc giọng nói, tôi nhìn về phía di động, sau đó hai chân nhũn ra, nhưng vẫn giữ bình tĩnh ấn phím kết thúc cuộc gọi.
Tôi ngẩng đầu, tuyệt vọng nhìn CICI, “Cô à, đến hai chữ “im lặng” và “nghe” cô cũng không phân biệt rõ à?”.
Không khí vui vẻ bỗng nhiên biến mất, tôi và Vương Tiểu Tiện đều biết, theo tính cách của Lí Khả, không có chuyện cô ta ngủ một giấc rồi lãng quên việc này, ngày mai đi làm, tôi và Vương Tiểu Tiện trực tiếp đi tìm sếp Vương, sau đó nhấc mông, đợi ông ấy đá hai chúng tôi ra khỏi văn phòng.
Chúng ta luôn tưởng tượng những việc kinh khủng sẽ có kết cục như thế nào nhưng có lẽ kết cục đó sớm đã được chuẩn bị sẵn rồi.
Tuy kết thúc trong kinh hãi, nhưng giai điệu chủ đạo vẫn là ngây ngô đờ đẫn, giống như thời tiết, lúc chiều muộn có vẻ như sắp mưa gió đến nơi thì ông trời dường như không còn sức lực, mưa mãi không rơi. Tôi đã uống rượu, đã kinh hãi, bây giờ một mình ngồi trên taxi trở về nhà, dùng từ “thản nhiên” để miêu tả trạng thái bây giờ thì văn hoa quá, dùng từ “trống rỗng” để miêu tả lại quá thê lương.
Gặp nguy hiểm ngoài ý muốn, tôi thực không biết vận mệnh còn ép tôi nhún nhường thế nào, có điều, khổ nạn ngày mai tất có ngày mai tới gánh vác, tôi an ủi bản thân: Có lúc cho dù một người dốt đặc cán mai, không hề có gia thế đặc biệt, vất vả trầy trật nhưng chỉ dựa vào đặc điểm “lạc quan mù quáng” cũng có thể chó ngáp phải ruồi mà đổi lại một cái “happy ending”.
Đài phát thanh trong xe bắt đầu phát, không giờ đêm.
Lại sang một ngày mới.