Gió đông thổi mạnh, trời càng lúc càng lạnh hơn, ngoài kia tuyết rơi ngợp trời, đọng cả trên những bông hoa đào nở rộ, đúng là một mỹ cảnh khó tìm.
Tại phòng của Cẩm Ninh.
Nàng ngồi chống tay lên cằm, ngoáy bút qua lại cũng chẳng viết được chữ nào, trông nét mặt có vẻ ưu phiền lắm. Ngọc Đàm liền hỏi chuyện:
"Tiểu thư, người sao vậy? Không đi chăm sóc nhị công tử nữa sao? Bình thường nô tỳ thấy người và công tử ấy nửa bước không rời, có phải?"
"Này, ngươi nói vậy là có ý gì? Ta chăm sóc huynh ấy vì ta cảm thấy có lỗi, người ta liều cả mạng để cứu Mộ Dung tiểu thư ta đây, ta đương nhiên phải chăm sóc cho tử tế rồi."
"Vậy còn Lăng Vân Nguyệt công tử, tiểu thư.. chẳng lẽ người đã thay lòng đổi dạ?"
Nàng bỗng trầm ngâm không đáp nữa, có lẽ là nhớ lại lần đầu gặp chàng.
"Nhất kiến chung tình".. lần đầu gặp mặt đã không thể tránh khỏi duyên phận, nàng chẳng thể kìm nén mà đã đem lòng ái mộ Lăng Vân Nguyệt, tuy rằng cách nàng thích, cách nàng biểu hiện không giống ai, nhưng nàng cũng không phải kiểu người tùy tiện thích một ai đó.
Giờ nghe Ngọc Đàm hỏi câu này, nàng là đang đính chính lại bản thân, có phải vẫn còn tình cảm với Lăng Vân Nguyệt.
Nàng quay sang hỏi Ngọc Đàm một câu:
"Có phải ta đã thay đổi rồi không? Tới Lăng Vân Nguyệt cũng nói là ta thay đổi.. ta.."
"Người đâu có thay đổi, hôm trước còn ném tuyết vào người một bé gái, kết quả thì sao? Người ta mắng người là đồ trẻ con, xong người còn cãi tay đôi với một đứa trẻ nữa, nô tỳ thấy, người còn nghịch ngợm hơn cả trước đây. Bao nhiêu chuyện như vậy.. tiểu thư à.. người vẫn chẳng thể cải tính được."
Thì ra cái bản tính "trời không sợ, đất không sợ" này mãi mãi vẫn chẳng thể thay đổi được. Phải rồi, Mộ Dung Cẩm Ninh đã từng nói, cả đời này sẽ chẳng thể cải tính, vì nàng là độc nhất vô nhị, là nữ nhân đặc biệt nhất thiên hạ.
Nàng tức giận đánh nhẹ vào đầu Ngọc Đàm:
"Này! Ngươi đang mắng ta sao? Ta đâu có nói tới chuyện đó, ta đang nói.. ta đối với Lăng Vân Nguyệt.."
"À.. đúng là có khác. Người và công tử ít cãi nhau hơn, vậy thôi! Mà người bây giờ đối với công tử như thế nào? Không còn mê mẩn như trước nữa sao?"
Nàng lại im lặng. Một tháng nay nàng chăm sóc Vân Phong, không rời nửa bước, có ngày còn chẳng gặp được Lăng Vân Nguyệt, chẳng trách lại trở nên xa cách hơn. Nàng không phải kiểu người dễ thay đổi. Tuy rằng ở bên Vân Phong, nhưng tâm trí luôn nghĩ tới Lăng Vân Nguyệt, không biết bây giờ chàng đang thế nào. Sao lại không thích được, chỉ là khổ công bày mưu tính kế để tên đầu gỗ này yêu nàng mà thôi.
Nàng vỗ nhẹ vào vai Ngọc Đàm:
"Người Mộ Dung Cẩm Ninh ta muốn có được thì không thể dễ dàng bỏ cuộc. Ngọc Đàm, ngươi phải giúp ta."
"Lại nữa sao? Tiểu thư, người mà làm vậy nữa kiểu gì cũng gây ra đại họa cho mà xem."
"Ngươi yên tâm. Ta sẽ không hành sự lỗ mãng nữa đâu. Ta vẫn là Mộ Dung Cẩm Ninh của ngày xưa.. nhưng.. sẽ tán tỉnh chàng theo cách của một đệ tử đích thực, ngươi cứ chờ xem."
Nàng đứng bật dậy, Ngọc Đàm còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra với tiểu thư nữa. Bao nhiêu chuyện ập tới, vị tiểu thư ngang bướng này vẫn chẳng thể thay đổi, nhớ lại cái dáng vẻ khóc lóc cầu xin lão gia hôm ấy, so với bây giờ, đúng là hai người khác nhau.
Cũng đúng thôi, nàng liều mình đi vì mọi chuyện là nàng gây ra, nàng phải tự mình gánh. Nhưng khi mọi thứ đã ổn thỏa, lại bắt một nữ nhân bướng bỉnh như nàng đi vào quy củ, đó là chuyện không thể.
Khóc lóc thì sao? Sợ hãi thì sao? Con người ta khi rơi vào nguy hiểm thì làm sao có thể kiểm soát được cảm xúc của mình, vẫn là một Mộ Dung Cẩm Ninh vô tư tinh nghịch mới là "đi đúng đạo lý, thuận theo tự nhiên."
Còn tưởng nàng làm gì, thì ra là xuống bếp, làm điểm tâm, còn có trà hoa sen mà nàng đích thân làm mang tới cho Lăng Vân Nguyệt.
Nàng bước vào, thì ra là chàng đang xem tranh, là một bức tranh đẹp hiếm có trong nhân gian, nàng gọi:
"Sư phụ, người nghỉ một chút đi."
Lăng Vân Nguyệt thấy nàng, vẫn lạnh lùng hỏi:
"Hôm nay không chăm sóc ân nhân nữa sao?"
Nàng cười thầm nghĩ bụng: "Cái thái độ này, chắc là ghen tị rồi đây!"
Nàng vừa đặt trà và bánh xuống bàn, vừa đáp:
"Vân Phong đã khỏe rồi, người là sư phụ của Cẩm Ninh, con đương nhiên phải chăm sóc người."
"Thôi khỏi. Một tháng nay có thấy ngày nào ngươi chăm sóc ta đàng hoàng đâu, chi bằng nhận Lăng Vân Phong làm sư phụ thì hơn."
"Chẳng phải con đã làm bánh cho người rồi sao? Người nhìn xem, Cẩm Ninh đã có lòng, người đừng giận nữa."
Nàng lại cười thầm: "Cái tên này.. có ý ghen tuông còn trưng ra cái vẻ mặt lạnh lùng đó.. tên đầu gỗ.. chàng không qua mắt được ta đâu."
"Nào, để con."
Nàng cầm miếng bánh, đưa gần miệng của Vân Nguyệt, chàng bất giác không nghĩ được gì, nhìn nàng đầy hoài nghi:
"Hôm nay lại giở trò gì nữa đây?"
"Con xấu xa như vậy sao?"
"Đã từng như vậy!"
"Người có ăn không? Không ăn con sẽ mang đi đó."
Lăng Vân Nguyệt cắn một miếng nhỏ, mùi vị này cũng không tệ đâu, nhưng chàng cố tình chê:
"Cứng quá! Tay nghề của ngươi kém thật!"
"Cứng? Đâu có."
Nàng ăn vội một miếng, nhưng lại là miếng Lăng Vân Nguyệt vừa mới ăn xong, chàng tròn mắt chỉ trỏ:
"Này.. ngươi.. ngươi sao lại ăn miếng đó?"
"Có sao đâu, người làm gì mà khó tính vậy? Không chăm sóc người thì người nổi giận, giờ ở bên người.. người cũng mắng con.. đúng là khó chiều mà!"
"Phải rồi. Đại tiểu thư đây có bao giờ hiền lành tử tế đâu? Bây giờ mới lộ bản tính đây rồi."
"Người còn mắng con? Được.. người không ăn, con ăn hết."
Nàng bưng cả đĩa bánh mang đi, Lăng Vân Nguyệt vừa mới cầm được tách trà lên, nàng cũng quay lại giật đi mất, chàng còn chưa định hình được, chỉ vội vàng nói kèm vài câu:
"Đúng là khó bảo. Không hiểu sao ta có thể thu nhận một đệ tử như vậy, uổng công ta còn lo lắng cho ngươi, xem ra, đúng là phí công vô ích."
Lúc nàng gặp nguy, chàng còn ngày đêm thổn thức, không thể chợp mắt, còn cảm thấy nàng thay đổi, trở nên ngoan ngoãn phép tắc hơn. Vậy mà, khi mọi chuyện vừa ổn thỏa được vài ngày, nàng đã trở về với cái bản tính ngang bướng tới nỗi đến Lăng Vân Nguyệt cũng không thể tin vào mắt mình.