36 Kế

Chương 46: Trừng phạt



Hứa Thiên Mạc vuốt mái tóc lộn xộn, mơ hồ trèo lên ghế sa lông, tay của nàng chống trên đệm, mắt bắt đầu tìm Nghiêm Như Tuyết.
Cửa phòng ngủ mở ra, trong phòng bếp cũng không có ai, Hứa Thiên Mạc vò vò tóc, từ trên ghế sa lông đứng lên, xem ra Nghiêm Như Tuyết đã đi công ty.
Hứa Thiên Mạc đùa Nghiêm Tiểu Tư còn đang ngủ một hồi, sau đó chuẩn bị đi rửa mặt.
"Hứa Thiên Mạc, chị mau mở cửa cho em, chúng ta nói chuyện rõ ràng.” - Ở cửa vang lên tiếng một người đàn ông kêu gào.
"Em sáng sớm đã bị bệnh rồi à, rống lớn tiếng như vậy, người khác còn tưởng rằng chị đem bạn gái em cướp đi.” - Hứa Thiên Mạc lẹt xẹt dép mở cửa - "Còn nữa, em mỗi lần lại đây có thể nhấn chuông cửa hay không?”
"Em còn chưa tìm chị tính sổ đây, chị còn không thấy ngại mà nói em.” - Thi Dao Vũ tinh thần hăng hái đi vào, lẫm lẫm liệt liệt ngồi trên ghế salông.
Hứa Thiên Mạc buồn bực vuốt vuốt tóc, "Tìm chị có chuyện gì?"
"Đêm qua tại sao chị lại giúp Đường Hoa hẹn em?" - Thi Dao Vũ quay đầu ánh mắt ác liệt nhìn chằm chằm Hứa Thiên Mạc.
"Chị có nhược điểm ở trong tay hắn, vì lẽ đó.” - Hứa Thiên Mạc vỗ vỗ vai Thi Dao Vũ, sau đó tiến vào phòng vệ sinh.
"Nhược điểm gì?" - Thi Dao Vũ đi tới ngoài cửa phòng vệ sinh, tò mò hỏi.
Hứa Thiên Mạc đánh răng, miệng đầy bọt kem, âm thanh mơ hồ không rõ, "Việc này em không nên hỏi , đến thời cơ thích hợp tự chị sẽ nói cho em biết."
"Hẹp hòi.” - Thi Dao Vũ lầu bầu nói một câu.
"Em sáng sớm không đi làm đã đến chỗ chị hỏi cái này?" - Hứa Thiên Mạc liếc Thi Dao Vũ.
"Chị không biết tâm em suýt chút nữa đã vỡ vụn rồi, em còn tưởng rằng chị cùng Đường Hoa đều là cùng một nhóm xấu như nhau.” - Thi Dao Vũ vỗ ngực một cái, dường như thả lỏng nói - "Em đã nói rồi, chúng ta là bằng hữu tốt nhất, chị chắc chắn sẽ không phản bội em."
Tay Hứa Thiên Mạc đang đánh răng hơi ngưng lại, "Dao Vũ, nếu như chị làm chuyện có lỗi với em, nhưng cũng không tính là có lỗi với em, chỉ là em sẽ có chút khó tiếp nhận, thì em sẽ làm gì?"
"Vậy phải xem tình huống cụ thể, bất quá em khẳng định sẽ không tiếp thu được việc chị phản bội tình bạn giữa chúng ta.” - Thi Dao Vũ ngờ vực nhìn Hứa Thiên Mạc – “Chị sẽ không làm chuyện gì không tốt đi?”
Hứa Thiên Mạc cười lắc đầu một cái, "Không có, đúng rồi em còn không đi làm, cẩn thận đến muộn."
"Em suýt chút nữa đã quên.” - Thi Dao Vũ xem xem thời gian - "Sắp không còn kịp rồi, em đi trước , chờ buổi tối chị phải cho em một cái công đạo của vụ này.”
.
.
.
Hứa Thiên Mạc cả ngày ở trong phòng làm việc như ngồi trên đống lửa, bởi vì nàng gửi tin nhắn cho Nghiêm Như Tuyết, Nghiêm đại nhân một cái cũng không có trả lời. Nghiêm đại nhân sẽ không còn đang tức giận đi, Hứa Thiên Mạc nhìn chăm chú điện thoại di động màn hình hồn vía lên mây.
Cửa phòng làm việc bị gõ, Hứa Thiên Mạc ngẩng đầu lên nhìn thấy Lý Uyển đẩy cửa đi vào.
"Chị có quấy rầy em không?” - Lý Uyển chắp tay sau lưng cười khẽ hỏi.
Hứa Thiên Mạc thu hồi điện thoại di động, cười nói, "Không có, chị là tìm đến Trương Dật ?"
"Làm sao mỗi lần gặp em, em đều ở trước mặt chị nhắc tới hắn?" - Lý Uyển oán giận nói.
Hứa Thiên Mạc cười nói, "Giúp hắn tìm lại một chút độ thiện cảm, chị đến thật sự không phải tìm hắn?”
"Chị vừa nãy đi văn phòng tìm hắn, phát hiện hắn không có ở đó, nên chị đến quấy rối em.” - Lý Uyển ngồi vào trên ghế trước bàn làm việc cười híp mắt nhìn Hứa Thiên Mạc.
"Muốn uống gì không?" - Hứa Thiên Mạc đứng lên hỏi.
"Một cốc nước lọc là tốt rồi.”
"Chị chờ một chút.” - Hứa Thiên Mạc đi tới cửa, gọi Tiểu Nguyên rót một ly nước, sau đó xoay người trở lại chỗ ngồi, cửa cũng không đóng.
Bên ngoài là bầu trời âm u, nhưng Trương Tuyền lại muốn mang một cặp kính mát, môi đánh son đỏ thẫm, kiêu căng đi vào công ty Trương Dật.
"Xin hỏi cô tìm ai?” - Tiếp tân lễ phép hỏi.
"Trương Dật có ở đây không?” - Trương Tuyền hỏi.
"Trương tổng đi ra ngoài.”
"Vậy tôi ở trong phòng làm việc của hắn chờ là được rồi.”
"Thật ngại quá, cô không thể vào văn phòng Trương tổng.” - Tiếp tân muốn ngăn cản nàng, một em gái khác vội vã kéo nàng lại.
"Nàng là chị của Trương tổng.”
"A, thì ra là chị của Trương tổng.”
Trương Tuyền đi đến văn phòng Trương Dật, đi ngang qua văn phòng Hứa Thiên Mạc, nhìn qua cửa khép hờ liền nhìn thấy Hứa Thiên Mạc cùng một cô gái tán gẫu thật vui vẻ. Bóng lưng cô gái kia còn rất quen, hình như là người đêm qua. Trương Tuyền lấy kính râm xuống, lấy điện thoại di động ra, sau đó chụp một tấm hình gửi Nghiêm Như Tuyết.
"Cô là ai?" - Tiểu Nguyên bưng nước, nhìn thấy Trương Tuyền khả nghi lớn tiếng chất vấn.
Lý Uyển cùng Hứa Thiên Mạc lập tức đem tầm mắt đến trên người Trương Tuyền đang đứng ở cửa.
"Uyển Nhi, tại sao là em?” - Trương Tuyền kinh ngạc nhìn Lý Uyển xoay người.
"Chị Trương, đã lâu không gặp.” - Lý Uyển cao hứng nói.
"Trở về làm sao nói một tiếng cho chị đâu?” - Trương Tuyền đẩy cửa ra đi vào, hưng phấn ôm Lý Uyển.
Nghiêm Như Tuyết đang mở cuộc họp, điện thoại di động đặt lên bàn rung lên, vừa mở ra nhìn, lông mày liền nhíu lại.
"Ngày hôm nay trước tiên tới đây thôi.” - Nghiêm Như Tuyết trầm thấp âm thanh nói.
Nhìn thấy Nghiêm Như Tuyết nổi giận đùng đùng rời khỏi, toàn bộ người trong phòng họp đều sững sờ, ai dám to gan như thế chọc Nghiêm tổng tức giận?
Nghiêm Như Tuyết dựa vào lưng ghế, nhẹ nhàng xoa mi tâm của mình, trên người toả ra hàn ý khiến người ta không dám tới gần.
"Nghiêm tổng, hàng chuyển phát nhanh của cô.” - Thư ký gõ gõ cửa, sau đó đẩy cửa vào.
"Đặt ở chỗ này đi.” – Nhìn thấy đồ vật của mình đến, Nghiêm Như Tuyết cong khóe miệng cười.
Từ trên xe bước xuống, Hứa Thiên Mạc nhìn khí trời một chút, buổi tối phỏng chừng sẽ có mưa xối xả, cũng không biết Nghiêm đại nhân đã về nhà chưa.
Vào cửa, thay đổi dép, nhìn thấy trên khay hộp trà đã mở ra, Hứa Thiên Mạc nghĩ chắc là Nghiêm Như Tuyết đã trở về.
Cẩn thận đẩy cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy Nghiêm Như Tuyết đang nằm ở trên giường ngủ.
Hứa Thiên Mạc nhẹ nhàng đi tới bên giường, bỏ chăn ra sau đó đắp lên người Nghiêm Như Tuyết.
"Em trở về.” - Nghiêm Như Tuyết xoay người nhắm hai mắt, lười biếng hỏi.
"Ân.” - Hứa Thiên Mạc nhỏ giọng đáp, sau đó dùng tay dịu dàng chỉnh lại tóc Nghiêm Như Tuyết.
Nghiêm Như Tuyết mở mắt ra mang đầy ý cười nhìn chăm chú Hứa Thiên Mạc, sau đó đưa tay ra nắm chặt tay Hứa Thiên Mạc, răng rắc một tiếng. Hứa Thiên Mạc khiếp sợ nhìn còng tay, sau đó lại nhìn Nghiêm Như Tuyết, “Chuyện gì thế này?"
Nghiêm Như Tuyết nhìn mặt Hứa Thiên Mạc, quyến rũ nói, “Ngày hôm qua bảo em suy nghĩ cho tỉnh táo lại, em lại không có chút nào nghe lời, em nói chị nên làm sao trừng phạt em bây giờ?”
Hứa Thiên Mạc thử thoát khỏi còng tay, bất kể dùng sức như thế nào đều không làm được, lưng của nàng dán chặt vào đầu giường, "Có thể trước tiên giúp em mở cái này ra không?"
"Không thể.” - Nghiêm Như Tuyết tay che trên mặt Hứa Thiên Mạc, thản nhiên nói.
"Vậy chị muốn làm gì?" - Hứa Thiên Mạc đoán không được Nghiêm Như Tuyết muốn làm gì.
"Đã nói phải trừng phạt em.” - Nghiêm Như Tuyết ôn nhu mang theo ý cười nói.
Nếu muốn trừng phạt, xin đừng nói kiểu sắc tình như thế. Tình, Hứa Thiên Mạc ở trong lòng yên lặng nghĩ.
Nhìn thấy đạo cụ Nghiêm Như Tuyết đặt ở cuối giường, Hứa Thiên Mạc triệt để căng thẳng, yết hầu nàng nuốt từng ngụm từng ngụm nước, run rẩy nói, "Em không phải M đâu!”
"Vậy em biết mình sai ở chỗ nào không?” - Nghiêm Như Tuyết hơi híp mắt ra hỏi.
Hứa Thiên Mạc lắc lắc đầu, nhìn thấy Nghiêm Như Tuyết giống như đang chọn đạo cụ, nàng lập tức lại gật đầu một cái.
"Vậy nói, em sai ở đâu?” - Nhìn thấy Hứa Thiên Mạc gật đầu, Nghiêm Như Tuyết ôm ngực hỏi.
"Không nên cùng Thi Dao Vũ đi ăn cơm?" - Hứa Thiên Mạc thăm dò hỏi.
Nhìn thấy Nghiêm Như Tuyết vẻ mặt không đúng, Hứa Thiên Mạc suy nghĩ một chút, "Không nên trở về muộn như vậy?"
"Nàng là ai? Tại sao em cùng với nàng ăn cơm?” - Nghiêm Như Tuyết trực tiếp hỏi ra.
Lần này Hứa Thiên Mạc rốt cuộc biết là ai, thở phào nhẹ nhõm, “Chị nói Lý Uyển à, ngày hôm qua vừa vặn gặp phải nên cùng ăn cơm với nhau." -  Hứa Thiên Mạc liền đem đầu đuôi câu chuyện nói cho Nghiêm Như Tuyết, nhưng không có nói tới việc Đường Hoa biết chuyện của hai người.
Nghiêm Như Tuyết cười rộ lên, xinh đẹp tuyệt trần, tay bắt đầu chậm rãi mở y phục của mình ra, trước ngực như ẩn như hiện. Hứa Thiên Mạc tầm mắt theo tay Nghiêm Như Tuyết bắt đầu đi khắp, cần cổ trắng nõn, đôi môi mê người, còn có da dẻ vô cùng mịn màng, Hứa Thiên Mạc mặt bắt đầu ửng đỏ, ánh mắt dần dần cực nóng.
"Muốn không?” - Âm thanh đầu độc vang lên bên tai  Hứa Thiên Mạc.
Hứa Thiên Mạc ngượng ngùng gật đầu.
"Mặc dù là một chút hiểu lầm, nhưng phải cho em sự trừng phạt nho nhỏ.” - Nói xong câu này, Nghiêm Như Tuyết cười đi ra phòng ngủ để Hứa Thiên Mạc khóc không ra nước mắt ở lại trong phòng.
"Chị trước tiên đem cái này mở ra cho em đi mà..." - Hứa Thiên Mạc lắc lắc còng tay, vẻ mặt đau khổ nói.