Bất tri bất giác, hướng dẫn viên A Văn đã thông báo cho mọi người chuẩn bị rời thuyền.
Mọi người đầy mong chờ, được xuất phát đi đến "Đồ Đằng Cổ Đạo" tràn ngập phong thái bộ lạc.
Đồ Đằng Cổ Đạo nằm trong "Mười dặm hành lang tranh vẽ" nổi tiếng của huyện Dương Sóc thành phố Quế Lâm. Theo hướng dẫn viên A Văn giới thiệu, nơi này ngoài trưng bày đồ đá, đồ gốm, cột Đồ Đằng tự nhiên, cung nỏ cổ, còn có hơn 30 người dân tộc Chân Bì da đen.
Người nguyên thủy Chân Bì là tộc người cổ xưa nhất từ thời nguyên thủy đã sinh sống ở khu vực Quảng Tây. Mà Đồ Đằng Cổ Đạo là nơi bảo tồn văn hóa Chân Bì bao gồm chỗ ở, sinh hoạt, tôn giáo, săn bắn của họ.
Nghĩ đến có thể tiếp xúc gần gũi với những người nguyên thủy chỉ mặc da thú, mọi người đều tràn ngập mong chờ.
Đoàn người xuống xe liền đi tới trước một túp lều tranh.
Lãnh Tử Tình tỉ mỉ quan sát lối vào tượng trưng cho Đồ Đằng Cổ Đạo này. Nơi này là một túp lều tranh ba tầng. Dường như cửa làm bằng thanh trúc, mỗi tầng đều lợp cỏ, hai bên hiên đều có hai cái sừng vươn lên cao, nhìn rất giống sừng trâu. Giữa mỗi tầng đều có một bánh xe màu vàng, rất giống bánh xe Phật giáo. Bốn chữ Đồ Đằng Cổ Đạo lớn được treo ở
trên mái hiên của tầng thấp nhất. Toàn bộ túp lều mang lại cho người ta cảm giác thần bí.
Hướng dẫn viên A Văn nói với mọi người một số điểm cần chú ý, để mọi người đi sát vào nhau, nhất định không được tụt lại phía sau, cũng không được cười nhạo bọn họ, khi người Chân Bì ở đây chào hỏi bọn họ, mọi người cũng phải mô phỏng theo động tác của người Chân Bì, đáp lễ v. v. . .
Trong lòng Lãnh Tử Tình đột nhiên hưng phấn lạ thường, có chút khẩn trương muốn tiến ngay vào địa giới thần bí này! Nguồn truyện: Truyện FULL
Cuối cùng, mọi người đến một con đường nhỏ quanh co, ngẩng đầu liền nhìn thấy một nơi giống như là cửa lớn. Những tảng đá cao lớn sừng sững. Bên trên có Đồ Đằng gì đó Lãnh Tử Tình không mấy để ý, chỉ nhớ trên bức tường bên phải có treo một cái đầu trâu. Trang trí y hệt như cái đầu trâu thường ngay hay nhìn thấy ở chợ.
Mà lúc này hấp dẫn cô nhất chính là hai người Chân Bì đầu tóc bù xù đứng hai bên cửa đá lớn. Màu da của họ là màu đồng cổ, trên mặt không biết vẽ những hoa văn gì, khiến cho tướng mạo vốn đã rất nguyên thủy lại càng thêm gần với tự nhiên. Bọn họ chỉ mặc áo và khố giống như da báo, hai chân để trần. Trên tay một người trong đó còn cầm thứ đồ giống như là giáo có tua rua đỏ, bộ ngực trần khoe làn da nâu đỏ, dường như đã phơi cả ngày dưới ánh nắng chói chang.
Không đợi Lãnh Tử Tình nhìn rõ, thì đã nghe thấy bọn họ đột nhiên đặt một tay lên miệng, vỗ vỗ liên tục, phát ra tiếng "Oa oa oa, oa oa oa" .
Hồ đẹp trai và An Lạc Nhi đi đầu phản ứng lại đầu tiên, vội vàng cũng học theo bộ dạng của bọn họ, đặt tay lên miệng, kêu oa oa oa. Mọi người cũng nhất thời phản ứng lại, thế là cả con đường liền vang lên những tiếng kêu oa oa, trao đổi tình hữu hảo và lòng nhiệt tình.
Hai người canh cửa kia cười vui vẻ, vô cùng thân thiện, hướng về mọi người gật gật đầu.
Dường như là biểu đạt sự cho phép với mọi người. Vì thế đoàn người liền thận trọng bước vào "Đồ Đằng Cổ Đạo" , bước vào cái gọi là cuộc sống nguyên thủy "hoang dã" .
Xung quanh nơi này đều là cây cối xanh um cao ngất, có loài cây còn nở hoa rất đẹp, giống như là chốn đào nguyên ngoại thế.
Lãnh Tử Tình tiến chầm chậm từng bước, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn những bông hoa xinh đẹp đó, giống như cô cũng vì sự thần bí này mà có thêm chút hoang dã. Trái tim đập rộn ràng như thể có chút kích động vì nhìn thấy cảnh đẹp, cô vội vàng lấy máy ảnh ra, chụp lại hình ảnh của những bụi hoa.
Lãnh Tử Tình vừa ngẩng đầu mới phát hiện mình chỉ để ý ngắm phong cảnh, suýt chút nữa thì đụng đầu một cành cây vươn ra.
Quay đầu hướng về phía cánh tay đưa ra giúp cô nở nụ cười: "Cám ơn!" Định thần nhìn lại, không hề nghi ngờ, là Thời Kính Nhiên!
"Em đi đường xưa nay đều không nhìn xuống dưới chân sao?" Giọng nói của Thời Kính Nhiên rất dịu dàng, thanh âm không lớn, chỉ hai người bọn họ có thể nghe được.
"Hả?" Lãnh Tử Tình không hiểu gì cả, cái này có liên quan gì đến dưới chân chứ? !
Cô cúi đầu, ông trời ơi! Nhìn xem cô đi đến tận đâu? ! Rõ ràng là có đường đi, hai chân cô lại dẫm trên bùn đất, đã lệch khỏi đường đến hơn nửa mét rồi, nếu còn đi tiếp, e là sẽ đi vào lùm cây rồi!
Xấu hổ vội vàng trở lại đường đi, Lãnh Tử Tình liên tục nói cảm ơn.
"Em phải bám sát vào, người ở đây rất nguyên thủy đấy. Nếu nhìn trúng em, em có thể sẽ bị giữ lại đấy!" Thời Kính Nhiên cười thâm sâu nói.
Lãnh Tử Tình đột nhiên máu nóng tuôn trào, trêu đùa nói: "Nhưng mà A Văn vừa nãy rõ ràng có nói, đàn ông tới nơi này có vẻ được ưa thích đấy! Nếu phải giữ lại, thì chính anh có vẻ thích hợp."
"Ha ha, phải không? Nói như vậy tôi ở trong mắt em vẫn là có vẻ ưa nhìn sao? !" Thời Kính Nhiên không chút che giấu nhiệt tình trong mắt.
Lãnh Tử Tình lờ đi. Chỉ lo nói chuyện, không chú ý dòng người phía trước đã dừng lại, Lãnh Tử Tình lại suýt chút nữa đụng phải Doãn Thiến ở phía trước, được Thời Kính Nhiên đúng lúc giữ lại.
"Này! Người đẹp! Em dường như đi đường rất không để tâm nha!" Thời Kính Nhiên khẽ cười nói.
"Tôi. . ." Lãnh Tử Tình thực là không còn lời nào để nói. Còn không phải là do anh ta liên tục nói chuyện với cô, còn phóng ra ánh mắt thần bí như vậy, cô trốn tránh thật là vất vả! Nếu không, chính mình sao có thể ngốc nghếch đến vậy? ! Tong đầu lại có một dây thần kinh đang nhắc nhở cô, lẽ nào cô vẫn luôn tùy tiện như vậy? !
Không để ý tới anh ta nữa! Dừng lại làm gì vậy? Lãnh Tử Tình tò mò nhìn xung quanh. Người phía trước hình như từng người một đều bị người Chân Bì ngăn lại, vẽ cái gì đó lên mặt họ.
Hướng dẫn viên A Văn vội vàng giải thích cho mọi người còn đang ngơ ngác, nói đây là sự chúc phúc của bọn họ, dùng phương thức này để biểu đạt sự thân thiện đối với những người bước vào thế giới của bọn họ.
Ha ha, dù sao cũng đã đi vào rồi! Cũng chỉ có thể để mặc người ta xâm lược! Mọi người đều cẩn thận tiếp nhận lễ rửa tội nguyên thủy này.
Lãnh Tử Tình chỉ cảm thấy trên mặt mình lành lạnh, vừa ngẩng đầu, liền đối diện với ánh đèn sáng chói trên núi, ồ? Còn có cả chụp ảnh nữa! Ha ha, sự kết hợp giữa nguyên thủy và hiện đại này, dường như là có thêm chút hương vị thương mại.
Nhìn những vệt màu trên mặt, nghe nói còn không được lập tức lau đi! Nếu lau đi, những người Chân Bì này sẽ không vui đâu!
Đi đến nơi này, dường như càng gần hơn nữa với cuộc sống của bọn họ. Xuyên qua đoàn người, Lãnh Tử Tình nhìn thấy dưới mấy cây cọ, trên những cột Đồ Đằng muôn hình muôn dạng đều có khắc những vẻ mặt khác nhau, vô cùng phong phú. Trên một chiếc ghế ở giữa, có một cô gái đang ngồi. Da cô ta cũng là màu đồng cổ, mặc y phục da báo như những người Chân Bì kia, hai tay khoanh trước ngực. Trên đầu cô đội một vòng hoa tươi và rất nhiều lông vũ dài, phong thái trang nghiêm tỏa ra khí chất vương giả.
Hóa ra cô ta chính là nữ vương của bộ lạc! Lãnh Tử Tình tỉ mỉ quan sát cô ta. Đôi mắt của cô ta rất to, rất đẹp. . .