"Đúng vậy, vật thay thế! Nếu anh ta nói anh ta thích sự độc nhất vô nhị của tôi, có lẽ tôi sẽ thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng anh ta lại nói tôi giống như mối tình đầu của anh ta! Tôi chính là tôi, tôi không muốn làm người khác!" Mộng Ba buồn bực chui vào chăn.
"Hôm nay là một ngoại lệ! Anh ta là người đàn ông đã kết hôn, có gia đình có con cái! Về sau tôi tuyệt đối sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra lần nữa!" Mộng Ba tức giận nói.
"Ha ha, rốt cuộc đã xảy ra cái chuyện ngoại lệ gì vậy? Hai người. . ." Lãnh Tử Tình xấu xa kéo dài giọng.
"Lãnh Tử Tình! Cô nghĩ cái gì vậy! Không được nghĩ! Chúng tôi chỉ hôn môi thôi, chuyện gì cũng chưa xảy ra!" Mộng Ba dưới tình thế cấp bách buột miệng nói ra.
"Ồ, hóa ra là hai người hôn môi nha!" Lãnh Tử Tình cười ra chiều đã hiểu.
"Cô. . . Lãnh Tử Tình! Được, cô cố ý! Không cho cười không cho cười. . ." Nói xong, Mộng Ba liền nhảy phắt xuống giường bắt đầu cù Lãnh Tử Tình.
Tiếng thét chói tai "á" lập tức vang khắp phòng. . .
Ngày hôm sau, mọi người đều thức dậy rất muộn. Bởi vì hành trình ngày hôm nay sắp xếp cũng không nhiều lắm, mọi người cũng sẽ không mệt. Lãnh Tử Tình và Mộng Ba dường như có cái gì bí mật vậy, mỗi khi ánh mắt gặp nhau, không hẹn mà cùng cười.
Không phải Mộng Ba đỏ mặt thì là Lãnh Tử Tình ngượng ngùng, dù sao hai người qua một đêm dài nói chuyện cũng đã hiểu rõ chuyện tình cảm của đối phương. Mộng Ba đã biết Lãnh Tử Tình tuy có một người chồng rất giàu có rất đẹp trai, nhưng vô tình vì tai nạn giao thông mà mất đi trí nhớ. Còn Lãnh Tử Tình cũng biết Mộng Ba cũng đã nảy sinh tình cảm với Khang Huy, bởi vì không muốn làm tiểu tam của người ta, nên đè nén tình cảm này lại, suốt chuyến tham quan đều trốn tránh Khang Huy.
Lãnh Tử Tình cũng vừa khéo nhân cơ hội tốt này để trốn tránh Thời Kính Nhiên. Hai người khi đi tham quan lúc thì đi đầu tiên, lúc thì lại đi sau cùng. Khi Khang Huy và Thời Kính Nhiên cố tình tiếp cận, cô thậm chí đều lấy cớ đi vệ sinh để trốn tránh. Thực là rất vất vả!
Chạng vạng, hướng dẫn viên A Văn nói với mọi người cảnh đêm ở phố Tây không thể bỏ lỡ.
Còn có thể kiếm được một số đồ trang sức nhỏ mang về, vẫn là nên đi dạo một lần.
Lãnh Tử Tình ham chơi hiếu động rủ rê Mộng Ba, định dắt tay dạo phố Tây. Vì để tránh mọi người, hai người cố ý lúc mọi người đều đi hết liền quay về chỗ ở chải chuốt lại, sau khi nghe thấy giọng nói của Tô thon thả ở hành lang, xác định bọn họ đã trở về rồi. Thế là, Lãnh Tử Tình và Mộng Ba mới nắm tay nhau xuất phát đến phố Tây.
"Này, Tử Tình, tôi đang trốn Khang Huy, cô lại cùng tôi trốn làm gì?" Mộng Ba tò mò hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Ha ha, ai bảo chúng ta cùng ngủ một phòng chứ. Đương nhiên là tôi phải trốn cùng cô rồi?
! Sao nào? Cô không muốn tôi đi cùng à? Hay là cô muốn ai đó đi cùng cô? ! Vậy thì được, hay là tôi quay về vậy. . ." Lãnh Tử Tình ở cùng với Mộng Ba quả thực giống như là chị em, những lời đùa giỡn này, cô hiện giờ nói quen miệng rồi!
"Được được được! Tử Tình của chúng ta là tốt nhất, được chưa?" Mộng Ba lập tức giơ tay đầu hàng. Có điều, cô luôn cảm thấy Lãnh Tử Tình hình như có chuyện gì đó đang giấu cô.
Phố Tây là con phố có lịch sử lâu đời nhất của Dương Sóc. Nơi này gần Li Giang, phong cảnh mê người. Các cửa hàng ban đêm tràn ngập ánh đèn nê ông, trông thật vô cùng náo nhiệt.
Mặt đường rộng rãi phải đến 8 mét, được lát bằng đá cẩm thạch có hoa văn thân cau của vùng bản địa, những cửa hàng tự do bán đồ chơi trẻ em, đồ chơi màu sắc sặc sỡ chất cao ngất, chiếu xuống mặt đất ánh sáng rực rỡ, soi sáng rực mặt đường, càng tăng thêm vài phần phong vị địa phương.
Hai bên đường đều là nhà cửa lợp mái thấp từ đời Thanh để lại, tường trắng cửa đỏ, lộ ra phong cách cổ xưa của kiến trúc Lĩnh Nam. Mà những người buôn bán thì không bỏ sót một phòng ốc nào, nối tiếp nhau đang chào bán các mặt hàng, nào là khăn quàng, mũ, còn có dây trang trí điện thoại v. v. . . , chỉ cần là đặc sản Quế Lâm, đều có thể tìm thấy ở đây.
Lãnh Tử Tình nghỉ chân trước một cửa hàng bán khăn quàng, ngắm nhìn một người phụ nữ đang dệt khăn quàng ở cửa. Có thêm sự biểu diễn kỹ thuật của cô ta, việc bán hàng đặc biệt tốt hơn.
"Không biết đồ bên trong bán có giống với đồ cô ta đang dệt không. Theo tốc độ của cô ta, tôi nghĩ là không giống nhau. Cô ta một ngày sao có thể dệt được nhiều khăn quàng như vậy? !" Mộng Ba dẩu môi nói.
"Ha ha, Mộng Ba à! Cô có phát hiện là suy nghĩ của cô luôn rất tiêu cực không? Chúng ta đến đây để xem đặc sắc, người ta biểu diễn kỹ năng dệt cho chúng ta, cô không có thái độ thưởng ngoạn, ngược lại còn giám sát cửa hàng người ta! Ai da! Lãnh Tử Tình lắc đầu thở
dài, cô đang xem rất phấn khích, bị Mộng Ba nói như vậy, tâm trạng lập tức giảm đi một nửa!
"Ha ha, lại bị cô nói trúng rồi! Tôi chính là tiêu cực như vậy đó. Mẹ tôi cũng thường nói tôi như vậy, nói tôi có lúc đem mọi chuyện nghĩ đến mức xấu nhất, chưa bao giờ nghĩ theo chiều hướng tốt. Nói ngay chuyện hôn nhân đi, quan niệm của tôi chính là khắp thiên hạ quạ nào cũng đen!" Mộng Ba lại còn thao thao bất tuyệt, như là quan điểm này của mình là vương đạo vậy.
"Cũng bao gồm cả Khang Huy hả?" Lãnh Tử Tình cười gian tà.
"Khang. . . Lãnh Tử Tình! Không có chuyện gì nhắc tới anh ta làm gì! Khang Huy? Khang Huy. . . Hứ!" Mộng Ba hai tay chống nạnh, cả người giống như cái ấm trà, bộ dáng buồn bực giống như ai đó đã lấy trộm toàn bộ tiền của của cô ta, ném hết xuống cống vậy.
Lãnh Tử Tình cười nghiêng ngả, chợt nhìn thấy hai dáng người cao lớn từ phía sau Mộng Ba đi tới, cô vội vàng nháy mắt ra hiệu với Mộng Ba, ngoài miệng còn nói liên tục: "Ai chà. . .
Khang Huy đó, Khang Huy thật sự là một người đàn ông tốt trầm ổn nha? !"
Mộng Ba vừa nghe, giọng lại càng cao hơn! "Cái gì? Người đàn ông tốt? Cô nói Khang Huy là người đàn ông tốt hả? ! Tôi nói đồng chí Lãnh Tử Tình này! Đầu của cô có phải là bị rỉ hết rồi không? ! Người đàn ông tốt của cô rốt cuộc là tiêu chuẩn gì? ! Chẳng lẽ cô hy vọng chồng của cô kết hôn rồi còn đầu mày cuối mắt với người phụ nữ khác sao? Chẳng lẽ cô cảm thấy chồng của cô khi đi công tác gặp người phụ nữ khác là có thể muốn làm gì thì làm sao, còn có thể gọi là người đàn ông tốt sao? !"
Lãnh Tử Tình ngượng ngùng nhìn sắc mặt tái xanh của người đàn ông trước mặt, lập tức cười hì hì nói: " Mộng Ba à, chúng ta qua bên kia xem đi! Cô bớt giận bớt giận đi!"
Mộng Ba hất tay Lãnh Tử Tình, không chịu nhường nhịn nói tiếp: " Lãnh Tử Tình, tôi còn chưa nói hết! Cô nghe kỹ cho tôi! Cô nói tôi mắc bệnh ưa sạch sẽ về tình cảm cũng được, nói tôi gàn dở cũng được! Dù sao ở trong mắt tôi, Khang Huy. . . Khang Huy chính là một kẻ
lừa đảo tình cảm! Là con quạ đen nhất đen nhất dưới gầm trời này!"
Ông trời ơi! Lãnh Tử Tình trợn trừng mắt. Cô Mộng Ba này nha, bình thường dịu dàng thế nào! Sao lúc này lại biến thành một nữ anh hùng như vậy! Ông trời ơi! Cô thực sự là thua cô ta rồi! Mặc kệ, cái loại tình cảm này, chỉ có người trong cuộc là rõ ràng nhất, người khác càng giúp càng phiền!
Nhìn xem! Mặt của Khang Huy đã xanh lét hết rồi! Lúc này vẫn nên không để cho hai người họ tiếp xúc là được. Nếu không e là sẽ "nói cười trong nháy mắt, tường tan nhà nát khói bụi mịt mù" mất thôi!
Đành liều thôi! Lãnh Tử Tình vọt lên trước, tóm lấy cánh tay Mộng Ba chạy ra đầu phố, làm Mộng Ba giật nảy mình.