365 Ngày Hôn Nhân

Chương 233



Lôi Tuấn Vũ phải đến sáng hôm sau mới phát hiện Lãnh Tử Tình mất tích! Hắn bận suốt một đêm, vừa sáng ra liền vội vàng trở về lấy lòng cô, nhưng đổi lại không thấy bóng dáng cô đâu!

Lôi Tuấn Vũ lập tức liền trải qua hầu như tất cả những khâu mà Lãnh Tử Tình đã tưởng tượng ra! Dĩ nhiên là đều không tìm thấy Lãnh Tử Tình!

Chết tiệt! Hắn phát hiện cô thật sự đã bỏ đi!

Khi hắn phát hiện cả Hoa Bá cũng mất tích, trong lòng liền bùng lên một ngọn lửa vô danh!

Quả nhiên, hai người đã cùng nhau đi Nhật Bản!

Hai người này… Hoa Bá, trong tình huống đó, anh vẫn còn muốn đấu với tôi! Lãnh Tử Tình, không cho em biết tay một chút, em liền không biết Lôi Tuấn Vũ anh ăn gì mà lớn lên!

Tuyệt đối không phải là gạo, mà là thịt! Lúc này lồng ngực hắn dường như muốn vỡ tung! Ở

đâu ra một người phụ nữ cả ngày từ sáng đến tối chỉ nghĩ đến việc bỏ nhà trốn đi?! Đột nhiên, nghĩ đến chuyện lần trước Lãnh Tử Tình bị tai nạn. Đáy lòng lại có chút hoảng hốt kỳ

lạ.

Lập tức bấm một dãy số: "Cổ? Cậu ở đâu?! Chờ vài ngày nữa rồi hãy đi! Tôi muốn đi Nhật Bản một chuyến."

Nói về lý, yêu cầu này của Lôi Tuấn Vũ cũng không quá đáng lắm, hắn chỉ là không xác định phải mất bao lâu mới có thể trở về, việc công ty thật sự không thể thoát ra được, mới nghĩ đến phải để Cổ Dương đến công ty trông nom, chờ đến khi tìm được cái cô gái nhỏ kia trở

về là xong!

Không ngờ Cổ Dương rất buồn bực nói một tiếng: "Không rảnh!"

Lôi Tuấn Vũ vẫn là lần đầu tiên thấy tiểu tử này thẳng thắn gắt gỏng với mình, có phải cậu ta bị cái gì kích động không?! Cho tới nay, Cổ Dương bởi vì chuyện của Kiều Chi Ảnh nên trước mặt Lôi Tuấn Vũ luôn thấp hơn một cái đầu, mọi chuyện đều nhường nhịn hắn. Hắn cũng tạo thành thói quen xấu không có việc gì sẽ mặc anh ta, có việc liền giao phó cho anh ta! Việc này đột ngột quả thực là không kịp thích ứng!

"Này, cậu bị kích động hả?" Lôi Tuấn Vũ bị cãi lại đến tức giận.

"Phiền quá đi!" Cổ Dương vẫn giữ khẩu khí kỳ quái, dừng một chút, nói, "Chờ tôi về nói sau!

Bên này tôi phải giải quyết một số chuyện!"

Lôi Tuấn Vũ nhìn xuống đồng hồ đeo tay, vội vàng nói: "Không kịp rồi! Cậu ở đâu? Tôi đến chỗ cậu!"

Cổ Dương trầm mặc mấy giây, nói: "Thiên Phủ!"

Sau đó cạch một cái liền không còn tiếng gì nữa.

Lôi Tuấn Vũ tức giận trừng mắt nhìn điện thoại, đều điên hết rồi thì phải?! Đều không để hắn vào mắt, hả?! SHIT! Lũ điên này!

Lúc Lôi Tuấn Vũ hấp tấp chạy tới Thiên Phủ, vừa ngước mắt nhìn liền thấy Cổ Dương ở trong góc, hắn vội vàng bước đến, lại bất ngờ nhìn thấy Tát Bối Nhi ngồi đối diện!

Hắn đột nhiên phát hiện cô gái này trông khá quen, nheo mắt suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nhớ ra cô gái này chính là cô gái bị ngã sấp xuống ở hội quán câu lạc bộ Thần Vũ lần trước!

Bởi vì vòng một rất đồ sộ, cho nên hắn vẫn có chút ấn tượng.

Sao vậy? Nhìn dáng vẻ hai người này, đây là đang làm gì vậy? Có ý tưởng thì cũng không cần phải đến đây, trực tiếp thuê phòng là xong! Ở đây mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau để làm gì chứ!

Thật là lãng phí thời gian!

"Cổ? Chuyện gì vậy? Nói xong chưa?" Lôi Tuấn Vũ mất kiên nhẫn hỏi.

Cổ Dương lúc này mới chú ý thấy Lôi Tuấn Vũ đã đến. Hắn lẳng lặng nói với Lôi Tuấn Vũ:

"Sao cậu lại tới?! Tôi còn có chút việc, cậu đợi một lát!"

"Này! Cậu muốn thuê phòng thì trực tiếp lên lầu không phải là xong rồi sao?! Ở đây lảm nhảm cái gì chứ? Nhanh lên chút, tôi cho cậu hai mươi phút!" Lôi Tuấn Vũ liên tục nhìn đồng hồ, dáng vẻ như ngồi trên đống lửa.

"Soạt" một tiếng, Lôi Tuấn Vũ liền cảm thấy trước mặt có cái gì hất vào, nhưng lại tránh không kịp, hứng từ mặt đến người, là sữa! Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lôi Tuấn Vũ mắt tóe lửa nhìn về hướng thứ kia vừa hất tới, rành rành phát hiện cái cốc trống trơn trong tay của cô gái vẻ mặt đầy tức giận!

SHIT! Hắn hôm nay thật sự vào phải viện tâm thần rồi hay là sao? Mẹ kiếp sao mà gặp phải toàn kẻ điên?!

Tất cả giận dữ đều tập trung vào một chỗ, Lôi Tuấn Vũ không chút suy nghĩ, vung nắm đấm hướng về phía cô gái kia.

Cổ Dương nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của hắn, liền lao tới, không ngăn kịp, lại bị trúng ngay một cú đấm rắn chắc!

Ông trời ơi! Người này điên rồi, xuống tay nặng như vậy! Nếu đấm phải mặt Tát Bối Nhi, không biết sẽ thành cái dạng gì nữa. Nghĩ tới Cổ Dương liền thấy sợ!

"Mẹ kiếp, cậu có còn là đàn ông không?! Lại còn đánh phụ nữ?!" Cổ Dương dường như là gào lên, nháy mắt cũng đáp trả một đấm, đẩy Lôi Tuấn Vũ ra thật xa.

Tát Bối Nhi vẫn chưa khôi phục tinh thần từ nỗi khiếp sợ vừa rồi, cô trơ mắt nhìn người đàn ông này đang nhanh như chớp vung nắm đấm sắp giáng vào mặt cô.

Mất hết can đảm, cô chỉ kịp nhắm mắt lại, nhưng một giây tiếp theo lại bị Cổ Dương đặt dưới thân, thay cô đỡ một đấm. Tiếng "bịch" vang lên thật lớn, khiến tim cô như dừng một nhịp.

"Mẹ kiếp, tôi đánh cô ta liên quan gì đến cậu!" Lôi Tuấn Vũ bị đánh đến hoa mày chóng mặt, cho tới bây giờ chỉ có hắn đánh Cổ Dương, làm sao đến lượt Cổ Dương đánh hắn! Tức giận đến mức đầu như muốn xì khói!

Đứng dậy lao vào đánh Cổ Dương.

Cổ Dương lần này thật là không nhượng bộ, anh cứ nghĩ đến chuyện vừa nãy Lôi Tuấn Vũ

suýt chút nữa đánh trúng Tát Bối Nhi, liền tức giận đến muốn đánh tiếp! Trước kia luôn nhường nhịn hắn, là vì người huynh đệ này có chỗ khó nói! Mọi chuyện đã qua lâu như vậy rồi, hắn vẫn chưa cho qua!

Hai người cứ như vậy bắt đầu tiếp tục đánh nhau.

Tát Bối Nhi nhìn cảnh hai người đàn ông đang vật lộn, xấu hổ nhìn bốn phía, mọi người đều tò mò nghển cổ xem trò vui nữa chứ!

Vốn hôm nay đã không có hứng thú, liền nhấc chân chạy lấy người.

Lôi Tuấn Vũ bị Cổ Dương đánh một hồi, hắn đương nhiên biết nhu đạo, không thủ đạo gì đó của Cổ Dương không phải là hư danh, hôm nay rốt cuộc nếm được mùi vị bị đánh. Nhìn thấy cô gái gây chuyện kia định trốn đi, hắn liền càng thêm tức tối!

Đứng lên túm lấy vai Tát Bối Nhi, hừ lạnh nói: "Đàn bà thối, muốn đi hả?!"

Lời còn chưa nói xong, Cổ Dương đã một phen tóm lấy tay hắn, quát: "Bỏ bàn tay bẩn của cậu ra! Cô ấy là người phụ nữ của tôi!"

Ồ, xung quanh trầm trồ! Hóa ra hai người đàn ông này đánh nhau là vì tranh giành một cô gái! Có người lắc lắc đầu ra chiều hiểu rõ, có người vẫn còn hứng thú tiếp tục xem!

Người phụ nữ… của hắn?! Lôi Tuấn Vũ trong nháy mắt ngẩn người! Cổ Dương từ khi nào thì có phụ nữ vậy?!

Cổ Dương gạt mạnh tay Lôi Tuấn Vũ ra, ôm lấy Tát Bối Nhi đi ra ngoài, sau cùng còn ném lại cho Lôi Tuấn Vũ một câu: "Buổi tối đợi tôi ở nhà, hiện giờ tôi có chuyện quan trọng phải nói!"

Lôi Tuấn Vũ nhíu chặt hai tròng mắt nhìn cô gái không tình nguyện bị Cổ Dương ôm lấy, giằng co một hồi kia, cô gái này hình như là bạn thân của Lãnh Tử Tình thì phải?! Bọn họ có chuyện từ khi nào?! Xem ra, người ta hình như không muốn đi! Là Cổ Dương bá đạo ôm lấy, nếu không dùng chút sức, thì cô gái kia phỏng chừng đã sớm thoát ra rồi!

Phiền toái vò vò mái tóc trước trán, lại lau lau vết máu ở khóe miệng, SHIT! Cái người này có phải điên rồi không! Chết tiệt! Rút ra mấy tờ khăn giấy, ra sức lau vết sữa trên mặt, trên người! Cô gái chệt tiệt!

Di động vang lên, Lôi Tuấn Vũ vội rút ra nghe! Ngón tay lại có chút cứng ngắc! Cái người này, xuống tay cũng thật dã man!

"A lô? Cái gì? Cô lặp lại lần nữa!" Lôi Tuấn Vũ nâng cao âm lượng…