Lãnh Tử Tình nghe thấy tiếng chị Ngô nói chuyện với ai đó ngoài cửa, vội vàng cởi bỏ quần áo, cuống quýt giấu bên cạnh giường. Sau đó, nhắm mắt lại, giả bộ đang ngủ. Tim đập thình thịch.
Bỗng nhiên, cô nhìn thấy máy tính vẫn đang bật, vội vàng tắt máy tính đi, để ở một bên, quay lưng ra cửa vội vàng nằm xuống. Điều chỉnh lại hô hấp, dỏng tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa.
"Chị Ngô, hai ngày nay tinh thần của phu nhân thế nào?" Lôi Tuấn Vũ bước vào phòng, không cởi áo khoác, liền đi thẳng lên trên lầu, thuận miệng hỏi.
Hai ngày nay hắn đều rất bận, cũng không có thời gian đến thăm cô. Hôm nay gặp một khách hàng ở gần đây, vốn là định ăn trưa xong đến thẳng công ty, nhưng lại không yên tâm về Lãnh Tử Tình, liền qua thăm một chút. Công ty khá bận, hắn về thăm cô một chút sẽ đi ngay.
"Vâng, Lôi tiên sinh, yên tâm đi! Phu nhân gần đây khí sắc rất tốt, ăn uống cũng tốt lên rất nhiều. Không thấy cô ấy nổi nóng." Chị Ngô nhiệt tình trả lời, đứng ở cạnh cầu thang, rất giữ phép tắc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Chị Ngô là hộ lý mà từ sau khi Lãnh Tử Tình xuất viện, Lôi Tuấn Vũ đặc biệt mời đến cho cô, chăm sóc cô từ sáng đến tối. Công ty khá bận, thư ký cũng không dứt ra được. Mà nghĩ đến việc đón cô về nhà, lại sợ mình không khống chế được, sẽ tổn thương đến Lãnh Tử Tình lần nữa. Liền đón cô đến một nơi ở khác, thường xuyên đến thăm cô, cũng để cô có đủ thời gian tĩnh dưỡng thân thể.
Không biết là làm sao. Lôi Tuấn Vũ cảm thấy chính mình hình như đã bị Lãnh Tử Tình cho vào tròng, vừa nhìn thấy cô sẽ tự nhiên có một nỗi kích động, muốn ôm cô vào lòng, hưởng thụ niềm vui sướng vô bờ. Đã hơn mười ngày trôi qua, mỗi khi ở văn phòng rảnh rỗi, sẽ bất giác nhớ tới cô, trong người liền lập tức trào dâng một nỗi kích động! SHIT! Trước đây sao hắn không phát hiện nhu cầu của mình lại tràn đầy như vậy chứ?!
Mà Lãnh Tử Tình từ khi xuất viện, thì hoàn toàn không nói với hắn một câu nào! Giống như hắn là không khí vậy!
Lo lắng cô mới mất đi con, cơ thể lại vô cùng yếu ớt, Lôi Tuấn Vũ cũng chỉ đành nén giận, không so đo với cô. Nhưng mà, mặc dù tìm mọi cách lấy lòng cô, cô vẫn không nói với hắn câu nào! Cái việc lấy mặt nóng áp mông lạnh này, Lôi Tuấn Vũ hắn gần đây làm quá triệt để rồi, ngay cả chính hắn cũng bắt đầu bội phục chính mình!
"Tốt! Nếu phu nhân muốn ăn cái gì, chị phải đi mua, không phải lo lắng tốn kém. Công xá của chị cũng sẽ tăng thêm. Lúc bình thường phải nói chuyện nhiều với phu nhân, cô ấy hướng nội, không thích nói chuyện lắm, chị phải nghĩ cách để cô ấy vui vẻ!"
Lôi Tuấn Vũ dặn dò, chị Ngô liên tiếp gật đầu đáp lại.
"Được rồi, tôi lên thăm phu nhân, chị chuẩn bị cơm tối đi."
"Lôi tiên sinh có muốn ở đây ăn cơm không?" Chị Ngô chờ mong hỏi. Phải biết rằng Lôi phu nhân bình thường rất ít nói, hiện giờ lại là giai đoạn chiến tranh lạnh với Lôi tiên sinh, hoàn toàn không nói với Lôi tiên sinh một câu nào. Mà tài nấu nướng của mình cũng có chút phí hoài. Nếu Lôi tiên sinh có thể ở lại ăn cơm tối, thì e là nếu cao hứng, sẽ cho chị ta thêm tiền lương, chẳng qua cũng chỉ cần dẻo mồm một chút là được!
Nhưng tính toán của chị ta cuối cùng cũng không thành.
Lôi Tuấn Vũ trả lời: "Không đâu, công ty còn có việc quan trọng."
"Vâng." Chị Ngô thất vọng nói.
Lôi Tuấn Vũ lên cầu thang xoáy ốc, nhưng đột ngột nói vọng xuống dưới lầu: "Tối mai tôi về ăn cơm, nhớ chuẩn bị nhiều một chút."
"Vâng!" Chị Ngô lập tức cười tươi. Ngày mai phải xin phu nhân thêm mấy tiếng đồng hồ, đi loanh quanh ngoài chợ, đây là lần đầu tiên tiên sinh ăn cơm ở đây, cô ta không thể bỏ lỡ cơ hội tốt để thể hiện này được!
Có lẽ lời chị Ngô khiến cho Lôi Tuấn Vũ đột nhiên có ý nghĩ muốn cùng cô ăn cơm tối. Cô không nói chuyện với hắn, ăn một bữa cơm thì vẫn được chứ! Nghĩ đến vẻ tao nhã khi cái miệng nhỏ nhắn nhấm nháp đồ ăn, Lôi Tuấn Vũ không khỏi nheo mắt lại. Đến lúc đó, nếu có dẫn đến tình huống không thể vãn hồi… hiện giờ hẳn là đã qua thời kỳ tĩnh dưỡng rồi, vậy thì có phải là… Lôi Tuấn Vũ nuốt nuốt nước bọt, cười tự giễu. Khó trách bác sỹ mắng hắn, hắn hình như chỉ nghĩ đến những chuyện này!
Lôi Tuấn Vũ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ của Lãnh Tử Tình, liền nhìn thấy Lãnh Tử Tình đưa lưng về phía cửa, nằm ở trên giường.
Trong lòng một trận rung động. Hắn biết là cô trốn tránh hắn. Mỗi lần hắn đến, cô không phải là đang ngủ trên giường, thì là trốn trong phòng tắm tắm rửa, nếu ngồi trong phòng khách thì là đang đọc sách! Hoàn toàn không để ý đến hắn. Hắn nói chuyện, cô cũng không trả lời.
Rón ra rón rén đi đến bên giường cô, Lôi Tuấn Vũ ngồi xuống, nhìn thân người cô có chút cứng ngắc, thản nhiên nói: "Tử Tình, còn trách anh sao? Chuyện đứa con, anh biết là lỗi của anh! Anh không nên quá lỗ mãng! Có điều, chúng ta đều còn trẻ, còn có thể có con! Nếu, lần sau em mang thai, anh đảm bảo sẽ không đụng vào em! Anh nói được làm được! Đừng buồn nữa, không tốt cho sức khỏe."
Lãnh Tử Tình cắn chặt môi, không để mình phát ra tiếng. Nhiều ngày nay, cô thường xuyên nghe thấy hắn tự thì thầm với bóng lưng cô, không còn chút nào uy phong của ngày trước nữa! Cô nhìn ra người đàn ông cao ngạo khí phách kia đã biến thành một thi sỹ thích tự thì thầm! Mỗi ngày nói những lời không giống nhau, bộc bạch tình cảm của mình! Nhưng, mâu thuẫn trong lòng vẫn chưa thể cởi bỏ. Giống như lời vị bác sỹ già kia đã nói, hắn đã không yêu con của hai người, chẳng lẽ sẽ yêu cô sao?!
Lãnh Tử Tình hít một hơi thật sâu, ổn định lại cảm xúc của mình. Cô không thể bị mê hoặc bởi lời ngon tiếng ngọt của hắn! Cô thừa nhận, cô rất thích nghe hắn nói những lời này, mỗi khi đến lúc đó đều lâng lâng như đang bay, một cảm giác thành tựu vì được yêu làm đầu óc cô mê mẩn.
"Tử Tình, anh thừa nhận đều là lỗi của anh! Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, em đã trở
thành chất nổ khiến anh kích động. Nhìn thấy mặt em, anh liền muốn nâng niu nó trong lòng bàn tay. Nhìn thấy môi em, anh liền muốn ngậm nó trong miệng. Nhìn thấy vành tai em, anh liền thấy miệng lưỡi khô nóng. Vuốt ve thân thể của em, anh liền thấy máu nóng sôi trào. Mà nếu có thể được em đáp lại, nghe thấy tiếng ngâm nga của em, anh liền thấy hưng phấn lạ thường, muốn đem em nhập vào cơ thể anh…" Lôi Tuấn Vũ xúc động nói, mấy ngày nay, hắn đã sắp trở thành thi sĩ rồi! Mà nói những lời này, hắn lại không hề thấy đỏ mặt!
Nhìn bóng lưng cứng ngắc của Lãnh Tử Tình, ánh mắt Lôi Tuấn Vũ đột nhiên lóe lên, nghiêm túc nói: "Có lẽ em sẽ cười nhạo, đó là vì cơ thể anh chỉ chấp nhận một mình em! Anh không thể làm chuyện đó với người phụ nữ khác! Sai rồi! Tử Tình, thực ra anh cũng đã từng thử muốn chữa khỏi chứng bệnh của anh! Nhưng anh phát hiện, tim của anh đã đầy ắp em rồi.
Nhìn thấy người phụ nữ khác hở hang trước mặt anh, anh lại bắt đầu ghê tởm! Cho dù cô ta áp sát vào người anh, hôn lên nơi đó… anh cũng không có bất kỳ rung động nào! Trong đầu anh chỉ nghĩ đến em, nghĩ đến bộ ngực mê người, cái eo mê người, cái mông mê người của em…"