Hai người triền miên xong mới phát hiện trong bụng trống trơn.
Lôi Tuấn Vũ lười biếng như một vương tử, hưởng thụ Lãnh Tử Tình mặc quần áo cho hắn.
Lãnh Tử Tình nhìn nhìn đồng hồ, bất tri bất giác đã hơn một tiếng trôi qua. Ngoài cửa lại chẳng hề có động tĩnh gì.
Lãnh Tử Tình có chút chột dạ nói: "Có phải đã sớm qua giờ ăn rồi không?"
"Đi, đi ăn cơm thôi! Chẳng phải em đã đói bụng từ lâu rồi sao?" Lôi Tuấn Vũ cười dắt tay cô, chờ cô dẫn đường.
Lãnh Tử Tình thật muốn trèo cửa sổ trốn đi, bất đắc dĩ phải dắt tay Lôi Tuấn Vũ đi ra ngoài.
"Ồ, Tuấn Vũ à, muốn ăn cơm không? Mẹ đi hâm nóng cho con một chút." Tiêu Duệ vừa nhìn thấy Lôi Tuấn Vũ và Lãnh Tử Tình cùng nhau ra khỏi phòng ngủ, vội vàng cười nghênh đón.
"Để tôi đi cho." Lôi Đình sớm đã nhanh như chớp chạy vào phòng bếp.
"Ba mẹ ăn rồi sao?" Lôi Tuấn Vũ cười hỏi.
"Phải, ba mẹ vợ con đã về lâu rồi, mẹ và ba con cũng không đợi các con. Vậy đi, lát nữa đồ ăn hâm nóng xong, các con cứ ăn đi, mẹ và ba con ra ngoài đi dạo một chút." Tiêu Duệ cười hớn hở, liên tục nhìn Lãnh Tử Tình, đến mức cô đỏ bừng cả mặt.
"Mẹ, không cần phiền ba đâu, chúng con ăn luôn cũng được."
"Như vậy sao được!" Tiêu Duệ kéo tay Lãnh Tử Tình, ba người cùng ngồi xuống.
"Tử… Hàn tiểu thư này, cám ơn con đã chăm sóc Tuấn Vũ, có gì cần cứ nói nha." Tiêu Duệ vỗ vỗ vai Lãnh Tử Tình, cảm kích nói.
"Con biết rồi." Lãnh Tử Tình nắm lấy tay Tiêu Duệ, xoa lên mặt.
"Mẹ, mẹ cảm thấy Hàn tiểu thư làm con dâu mẹ thế nào?" Lôi Tuấn Vũ bất ngờ nói.
Lãnh Tử Tình cả kinh, nhéo mạnh vào tay hắn, để hắn lý trí một chút.
"Á? Hàn tiểu thư… cái này… sao đột nhiên lại hỏi như vậy?" Tiêu Duệ nhìn Lãnh Tử Tình liên tục nháy mắt, cũng không biết phải trả lời như thế nào.
"Con và Hàn tiểu thư gặp tiếng sét ái tình. Con muốn lấy cô ấy." Lôi Tuấn Vũ nắm chặt tay Lãnh Tử Tình, không cho cô rời đi.
"Anh! Bác đừng nghe anh ấy nói bậy! Anh điên rồi! Anh thậm chí còn chưa nhìn thấy tôi!"
"Mẹ, nếu có thể con muốn mau chóng lấy cô ấy. Chồng cô ấy đã qua đời, con cô ấy con có thể nuôi. Mẹ thấy thế nào?" Lôi Tuấn Vũ ăn nói đâu ra đấy, hoàn toàn không cho Lãnh Tử Tình cơ hội cãi lại.
"Việc này…" Không để ý đến Lãnh Tử Tình đang nháy mắt ra hiệu, Tiêu Duệ nói, "Mẹ thấy được!"
"Bác… bác gái, bác…"
"Hàn tiểu thư, con không cần lo lắng. Mắt của Tuấn Vũ, chúng ta sẽ tìm cách chữa khỏi cho nó. Hai con đã…"
"Bác gái!" Lãnh Tử Tình không khỏi nhíu mày. Cô không thể ngờ Lôi Tuấn Vũ sẽ nói như vậy, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý.
"Được được được, mẹ không nói nữa! Chuyện của bọn trẻ các con, các con tự quyết định!
Ha ha." Tiêu Duệ cười đến không khép được miệng, mặc kệ là Lãnh Tử Tình hay là Hàn tiểu thư, dù sao đều là con dâu của bà!
Tiêu Duệ chạy vào phòng bếp, phỏng chừng là muốn nói tin tốt này cho Lôi Đình.
Lãnh Tử Tình liền nhéo mạnh vào cánh tay Lôi Tuấn Vũ: "Anh nói linh tinh cái gì đó?! Kết hôn cái gì?! Ai muốn gả cho anh?"
"Chúng ta đã có quan hệ này rồi, không kết hôn có thích hợp không? Anh thực ra là người rất bảo thủ!" Lôi Tuấn Vũ nghiêm túc nói.
"Anh! Lôi Tuấn Vũ, anh đừng có khinh người quá đáng!" Lãnh Tử Tình ra sức giãy khỏi tay hắn, lại bị hắn giữ chặt lại.
"Sao vậy? Em cảm thấy anh không xứng với em?" Lôi Tuấn Vũ lưu manh hết mức.
"Việc này không phải là vấn đề xứng hay không xứng!" Lãnh Tử Tình thẳng thắn nói, "Tôi bây giờ còn chưa có dự định tái hôn!"
"Em lo sau khi mắt anh hồi phục, sẽ vứt bỏ em?"
"Được rồi được rồi, chúng ta đừng nhắc đến vấn đề này nữa, có được không?! Nếu anh còn nhắc đến chuyện này, bây giờ tôi sẽ rời đi!" Lãnh Tử Tình thật sự là không biết phải làm thế nào. Bọn họ vốn dĩ chính là vợ chồng, lại còn muốn tái hôn, như vậy là thế nào với thế nào đây!
Cho đến khi hai người về đến nhà Lôi Tuấn Vũ, mặt Lãnh Tử Tình vẫn lạnh lùng như cũ.
Máy móc nắm tay hắn, dẫn hắn đi nơi hắn cần đi, lời nói dặn dò đều không một chút độ ấm.
Lôi Tuấn Vũ biết cô đang giận.
Tắm rửa xong, Lãnh Tử Tình đưa hắn vào phòng ngủ, sau đó liền đi.
"Hàn tiểu thư, em cảm thấy với quan hệ của chúng ta, cần phải xa cách như vậy sao?" Lôi Tuấn Vũ giữ cô lại.
Lãnh Tử Tình không khỏi đảo trắng mắt, dù sao hắn cũng không nhìn thấy. "Lôi tiên sinh…"
"Gọi anh là Tuấn Vũ!"
"Tuấn Vũ, anh có thể để tôi yên tĩnh một chút không. Sự nhiệt tình của anh, tôi thật sự không nhận nổi. Tôi chỉ là một hộ lý chăm sóc đặc biệt, anh cần, tôi sẽ xuất hiện. Nhưng xin anh đừng có những hành động không thức thời đó nữa! Tôi chỉ muốn làm tròn bổn phận của tôi!" Lãnh Tử Tình quả thực là kiệt sức. Cô cần yên tĩnh một mình suy nghĩ thật kỹ.
Lôi Tuấn Vũ nhíu mày, hắn biết mâu thuẫn nội tâm của Lãnh Tử Tình lúc này, nhưng hắn không muốn để cô một mình suy nghĩ linh tinh. Vì thế nói: "Tối nay em chỉ có thể ngủ ở đây!
Anh đã quen có em rồi, không có em anh không ngủ được!"
Buồn nôn! Lãnh Tử Tình kinh ngạc trừng mắt nhìn người đàn ông nói lời đường mật này, hận không thể dùng băng dính dán miệng hắn lại! Hắn đều quyến rũ phụ nữ như vậy sao? Thật là đủ ác liệt!
"Lôi Tuấn Vũ! Thiên hạ không có bữa cơm trưa nào miễn phí! Tôi không phải là ai đó của anh, không có nghĩa vụ làm những chuyện đó! Anh mau ngủ đi! Thứ lỗi không thể ở lại!"
Lãnh Tử Tình gạt tay hắn ra, nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại!
Đứng trước cửa phòng Lôi Tuấn Vũ, Lãnh Tử Tình vẫn còn hận không thể đạp vào cửa một cái. Thật đúng là con sói háo sắc!
Lôi Tuấn Vũ một mình ngồi dựa trên giường, khóe miệng khẽ cong lên. Bà xã yêu quý, đang nghĩ gì vậy? Thấy thái độ vui sướng của mẹ, hắn càng thấy vui vẻ trong lòng!
Đêm dài lắm mộng, hắn phải hành động ngay. Lôi Tuấn Vũ lấy di động ra, ấn ngay số một.
Lãnh Tử Tình vừa định nằm xuống, di động liền vang lên, cô vừa nhìn hóa ra là Lôi Tuấn Vũ.
Làm cái trò gì đây! Ở gần như vậy còn gọi điện thoại?! Hắn thật là không ít chiêu trò!
"Alo? Chuyện gì?" Lãnh Tử Tình nói lạnh như băng.
"Anh muốn uống nước!" Lôi Tuấn Vũ yêu cầu rất chính đáng.
"Nhịn đi!" Lãnh Tử Tình tức giận nói.
"… Vậy anh tự đi rót!" Lôi Tuấn Vũ lập tức liền tắt di động.
Nụ cười xấu xa nở trên khóe miệng. Đếm thầm trong lòng một hai ba. Thế là, liền nghe thấy tiếng bước chân của Lãnh Tử Tình.
Mở cửa lạnh lùng nói: "Tôi đi rót nước cho anh!"
Lãnh Tử Tình mang ly nước trở lại. Kéo tay hắn đưa ly nước cho hắn, sau đó hai tay cho vào trong áo ngủ, chờ hắn uống xong.
Lôi Tuấn Vũ chậm rãi uống một ngụm, sau đó đặt ở tủ đầu giường.
Trời ạ! Lãnh Tử Tình quả thực hết cách! Hắn lại chỉ uống có một ngụm!
"Không có việc gì, tôi sang bên kia ngủ đây!"
"Ừm." Phá lệ, Lôi Tuấn Vũ lại không có ý định ngăn cản. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Lãnh Tử Tình hồ nghi quay đầu nhìn nhìn hắn, vội vàng mở cửa đi ra.
"Đàn ông thối!"
Trở lại phòng, vừa định nằm xuống, di động lại vang lên! Vừa nhìn, vẫn là Lôi Tuấn Vũ!