5 Lần!!!

Chương 54



- Ơ……. Xin lỗi……… tôi đang bận ăn mất rồi, để lát nữa nhé. Viên Minh bối rối vội cầm lấy 2 chiếc Tiramisu trà xanh cho vào miệng nhai xoàm xoạp trong sự sững sờ của anh bạn kia.

- Trông bạn có vẻ đói nhỉ. Vậy tôi sẽ đợi bạn. Anh ta ngồi xuống ngay bên cạnh, cầm chai nước lọc và khăn giấy đặt gần cô.

Còn Viên Minh, cô đã cảm thấy nguy rồi, người này ngồi đợi cô thật kìa. Làm cách nào để trốn bây giờ. Miệng đang nhai thì bên cạnh lại có thêm một cánh tay giơ ra.

- Xin lỗi tôi mời bạn khiêu vũ có được không? Giỡn à, lại có thêm một anh chàng nữa.

Vốn dĩ ban đầu ý định của cô chỉ là đi để có thể một lần tham dự một buổi tiệc chia tay cùng với bạn bè trong lớp. Cô chỉ muốn tới rồi ngồi thôi nhưng bây giờ làm sao đây. Mấy người này hình như là sinh viên của trường Luật nữa, từ chối thì có thất lễ quá không?

Hết cách cô chỉ bèn cố gắng ăn thêm, mà chỉ toàn là món ngọt nữa chứ. Kiểu này về không tăng cân hơi phí.

Cách đó mấy bàn là một đám con gái cũng ngồi quanh một chiếc bàn tiệc ánh mắt khó chịu nhìn cô. Bọn họ đều là những cô gái xinh đẹp của trường nhưng chưa được ai mời ra khiêu vũ còn cô thì lại có tới 2 anh chàng đẹp trai lịch lãm đến mời nhưng lại không ra. Điều này đã chạm đến lòng tự ái của bọn họ.

Chết mất thôi…… bây giờ làm sao đây, bụng no quá rồi. Viên Minh vẫn đang nhâm nhi chiếc Cupcake, vẻ mặt đang cố gắng tỏ vẻ bình thương hết mức có thể. Cô có thể cảm nhận được bụng đang trở nên căng cứng rồi. Ăn nữa có khi bội thực mà chết quá.

- Chà chà, Không nhận ra cậu luôn đấy Viên Minh. Trông cậu có khác gì công chúa không.

- Phiền anh có thể cho tôi ngồi với bạn tôi một chút được không Viên Minh ngẩng đầu dậy, là Phương Nhã, cuối cùng cũng có cứu tinh rồi.

Anh chàng vest nâu ngồi dịch qua, trông vẻ mặt có vẻ hơi khó chịu khi Phương Nhã lại chen vào giữa như vậy. Còn Viên Minh đặt chiếc bánh sang một bên và cố gắng tìm chuyện để kéo dài thời gian với Phương Nhã.

- Nhìn kìa, Họa Đình đang được anh người yêu ôm ấp tình tứ chưa. Cô nhìn theo hướng ánh mắt của Phương Nhã rồi khẽ nở một nụ cười trong lòng bỗng có cảm giác trống trải: Mừng cho cậu ấy.

- Ai có người yêu cũng có thể dẫn theo đấy. Xinh như cậu mà không có người yêu hả Viên Minh? Phương nhã khoác tay cô.

- Không. Tôi chưa nghĩ tới. Cô nhếch mép cười khổ. Câu nói ấy đã được 2 anh chàng ngồi bên cạnh nghe lỏm được, trông mặt bọn họ hớn hở hẳn lên.

- Thế còn anh chàng tiền bối đã tốt nghiệp đó thì sao? Đông Quân có đúng không?

- À. Anh ấy chỉ là một người bạn thôi. Cô tựa đầu vào vai Phương Nhã. Còn cậu thì sao? Cô chuyển chủ đề.

- Phương Nhã lắc đầu bĩu môi: Tôi đang đợi một người thích hợp đây. Ước gì có một anh chàng giàu có nào đó lọt vào vòng tay của tôi thì hay nhỉ?

- Chỉ cần như vậy là khỏi cần phải đi làm đúng không? Viên Minh cười khúc khích trước câu nói đó của Phương Nhã.

Bỗng có tiếng trầm trồ vang lên không ngớt, mọi người đang bàn tán sôi nổi về một chuyện gì đó. Cô khó hiểu đang định hỏi Phương Nhã thì cô ấy cứng đơ người im lặng, ánh mắt ngạc nhiên không chớp mắt, bàn tay nắm chặt lấy tay Viên Minh không ngừng vỗ mạnh vào.

- Ui đau. Cậu sao vậy?

- Kìa, Viên Minh. Nam thần của trường Luật mà tôi đã từng nói với cậu kìa.

- Hả? Viên Minh không hiểu nhìn theo hướng ánh mắt của Phương Nhã

Không gian bỗng tĩnh lặng.

Thời gian như ngừng trôi.

Mọi thứ xung quanh dường như trở nên mơ hồ vô định.

Hai tai cô chỉ còn nghe thấy nhịp đập của trái tim

Đầu óc choáng váng

Cảm giác như có một dòng điện chạy khắp thân thể khiến cho toàn thân tê rần.

Trong mắt cô giờ chỉ còn lại bóng dáng người đó đang bước đều từng bước, từng bước rồi đứng trước mặt cô. Anh khom người đưa tay lịch sự, nở một nụ cười lãng mạn.

- Tôi mời quý cô cùng khiêu vũ có được không? Ánh mắt không rời người đó. Hai tay cô run lên, dường như cô không thể thở được khi người đó đứng trước mặt mình

- Ơ…… được…. được ạ. Phương Nhã vội đặt tay lên bàn tay trắng trẻo của người con trai đó. Tiếp theo là những điệu khiêu vũ uyển chuyển ngây ngất.

Viên Minh nhìn theo bóng dáng người con trai đó. Cô không còn cảm nhận được điều gì xung quanh mình nữa, ngay cả khi hai anh chàng đó nói lớn bên cạnh hay là tiếng nhạc cô cũng không còn nghe thấy gì nữa. Trái tim bỗng nhói lên, cô cắn chặt môi tới rướm máu.



Lăng? Là anh thật ư? Có đúng là anh không?

Không, sao có thể là anh được?

Không thể nào.

Bỗng ánh đèn chợt chuyển sang màu vàng, cũng là lúc cô bừng tỉnh lại. Cô đứng dậy vụt chạy thật nhanh ra ngoài, đôi dép cao gót phản chủ đã không thể giúp cô chạy nhanh hơn mà trái lại đã khiến cô bị vấp té trước sự kinh ngạc của bao nhiêu người. Cô vội tháo hẳn đôi dép ra, cô vẫn chạy, bàn chân đã bị bong gân sau cú vấp té nhưng dường như cô cũng không cảm thấy đau nữa.

Không thể ở lại. Không thể ở lại đây.

Cô chỉ muốn chạy, chạy thật nhanh.

Những cơn gió rít mạnh đập vào mặt thôi mái tóc bay phất phơ, những giọt nước mắt được gió hất ra khỏi mi mắt, long lanh trong không trung rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất.

…….

Triệu Văn đang ngồi trên xe cách cổng trường không xa. Ông vẫn đậu xe ở đây để đợi Viên Minh, mở gói Hamburger ra, đang định đưa lên miệng thì có một bóng dáng quen thuộc vụt qua ngay bên cạnh. Buông vội chiếc bánh, ông nheo mắt nhìn bóng dáng của người đó.

- Tiểu thư? Ông nhấn ga đuổi theo rồi chặn cô lại trong sự hốt hoảng tột cùng

- Tiểu thư? Cô bị làm sao thế này? Dép của cô đâu? Triệu Văn hốt hoảng, nắm lấy tay Viên Minh. Đôi mắt đang nhạt nhòa nước mắt, hơi thở gấp gáp, cô mơ hồ ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

- Triệu Văn? Là chú hả? giọng nói của cô khó nhọc

- Vâng tôi đây. Cô bị làm sao thế này? Đã có chuyện gì xảy ra với cô? Ông cởi vội chiếc áo vest khoác lên thân hình đang run lẩy bẩy.

- Cháu ổn. Về thôi. Đôi mắt ướt đẫm cụp xuống, cô đổ người xuống trong vô thức.

Tối quá

Yên tĩnh quá.

- Tiểu thư………………

………

Cách đó không xa John đã chứng kiến hết mọi chuyện. Cậu nhấc điện thoại:

- Có người nhà lo rồi. Tôi sẽ gặp cậu ngay.

Bên này Lăng cũng đã ra khỏi buổi dạ hội. Đôi mắt anh nhắm nghiền, hơi thở gấp gáp.

- Rầm……. Anh vung tay ném thật mạnh chiếc điện thoại vào tường.

Cơn gió rít mạnh.

Mây đen vội vã che khuất đám mây.

Lá cây xào xạc trong gió.

Không gian lạnh lẽo.

Tiếng hét vang lên trong đêm tối.

……………….

………

Ánh nắng chói chang

Những tán lá cây xanh rì đang khua xào xạc

Cô tựa lưng vào tường, ánh mắt mơ hồ nhìn nơi vô định

Những ngón tay nhỏ bé xoay xoay chiếc bút bi



Thế giới yên tĩnh tựa như một giấc mộng

Cô nhắm mắt, đôi lông mi cong dài rung rung theo cơn gió nhẹ.

Cô không nghe thấy những tiếng ồn ào trên sân trường, mặc dù hiện tại đang có rất nhiều người ở dưới đó. Hôm nay là ngày đầu, của kì thi kết thúc học phần.

Từ buổi tối hôm đó tới nay cũng đã hơn 2 tuần. Cũng từng đó thời gian cô không rời chân khỏi nhà nửa bước. Mọi chuyện đã qua cũng chỉ là một giấc mộng thôi. Cô đã quên hết rồi.

- Viên Minh? Giọng Phương Nhã vang lên khiến cô như bừng tỉnh khỏi cơn mộng

Cô không nói gì, đưa tay lên vẫy chào lại.

- Hôm dạ hội cậu có chuyện gì mà hốt hoảng thế? Mọi người đều thắc mắc đấy!

- Khi đó nhà có việc gấp nên tôi phải đi về. Thật tiếc vì không thể ở lại tới cuối bữa tiệc. Cô mỉm cười, tay khẽ vén nhẹ mái tóc lên.

- Một đêm rất tuyệt vời. Tôi không nghĩ là ước mơ của mình lại trở thành hiện thực đấy. Phương Nhã nhắm nghiền đôi mắt, hai tay chắp lại.

- À, ừ. Vậy cậu đã ôn bài chưa vậy? Viên Minh biết cô ấy đang nói tới điều gì nên lảng nhanh qua chuyện khác.

- Ôn không có nổi nữa. giờ thì phải phó mặc cho số phận thôi.

- Ừ. Thôi, cũng tới giờ vào phòng thi rồi đấy. Đeo lại chiếc túi lên vai, cô nắm tay Phương Nhã bước vào phòng thi.

Ngoài kia cửa sổ

Từng giọt nước mưa cứ tí tách, tí tách rơi

Tiếng mưa rơi trong suốt

Ánh nắng vẫn còn đó

Những giọt nước mưa lấp lánh trong ánh nắng vàng.

Nằm trườn lên bàn, cô nhẹ nhàng quay đầu nhìn qua cửa sổ, ánh mắt trống rỗng nhìn những giọt nước ấy

Bài thi đã xong, nhưng cô chưa muốn rời khỏi nơi này, đúng hơn là cô không muốn rời khỏi ô cửa sổ này, không muốn rời khỏi khoảnh khắc này

Lung linh quá.

Êm đềm quá.

Không biết từ bao giờ cô lại yêu thích những cơn mưa đến như vậy. Đối với cô mưa là một thứ vỏ bọc cảm xúc thật hoàn hảo, mưa có thể cuốn trôi đi những kỉ niệm dĩ vãng

Hạnh phúc cũng giống như những giọt mưa vậy, trông thấy thật nhiều nhưng đưa tay để giữ lấy chúng….. thật khó

……..

- Haizzzz Phương Nhã thở dài: Mong đủ điểm qua môn.

- Đó là do cậu thôi chứ bài cũng dễ mà. Viên Minh còn nằm chơi cả hơn 30p đó. Họa Đình từ sau chạy lên khoác tay cô

- Dạo này đầu óc cứ mơ hồ nên chả học vô được. Phương Nhã cười điệu đà xoay xoay người.

- Đúng rồi. Có nam thần như vậy ở bên thì làm sao mà có thể tập trung được chứ. Câu nói của Họa Đình khiến Viên Minh ngạc nhiên.

- Hả? Cậu có người yêu rồi à? Mới bữa trước đó thôi còn thấy nói chưa tìm được người thích hợp mà? Viên Minh ngơ ngác quay sang nói

- Tình yêu nó ập tới bất ngờ nên muốn cản cũng đâu có kịp đâu.

Ơ. Sao anh ấy lại tới đây thế này? Viên Minh ngẩng đầu nhìn theo hướng của Phương Nhã. Trái tim lại đập mạnh liên hồi

Dưới cơn mưa phùn nhẹ, tay cầm một cái ô trong suốt Lăng bước từng bước lại gần. Cũng giống như hôm trước. Anh vẫn đứng trước mặt cô, nhưng trong mắt cậu lại không còn có cô. Anh che ô cho Phương Nhã rồi mỉm cười nắm tay cô ra chiếc Lexus đen trong sự ngỡ ngàng của nhiều người.