6 Hay 6 Lần

Chương 12



Đại tẩu và Lâm Thải Kỳ đều muốn mua mẫu búp bê làm theo tựa game khá nổi mới ra mắt vào tuần trước, tôi không chơi game đó nên không cảm thấy hứng thú cho lắm.

Lúc bọn họ xếp hàng, tôi lại tranh thủ lượn lờ các cửa hàng xung quanh.

Có một băng đô hình tai mèo khá là dễ thương.

Đến trước gương thì phát hiện ra Hứa Thế Vũ đi theo mình tự lúc nào.

Thấy cậu đang nhìn mình, tôi nảy ra một ý tưởng rất trẻ con.

"Hứa Thế Vũ, cậu đeo cái này lên cho tôi xem."

Đôi mắt thâm trầm lộ rõ vẻ khó hiểu.

Như muốn nói với tôi rằng: Cậu nghĩ tôi sẽ đeo thứ này sao?

Tôi thở dài một hơi.

"Được rồi, vậy thì không đeo..."

Lúc tôi đang định cất băng đô về chỗ cũ, thì cậu cúi đầu xuống.

Giống như ngày ấy, cậu ấy cúi thấp đầu xuống để tôi thắt cà vạt cho cậu.



Đeo xong, tôi không khỏi cảm thán.

Khuôn mặt này, đúng là đeo cái gì cũng không xấu được mà.

"Dễ thương quá."

Đột nhiên đằng sau chúng tôi vang lên một giọng nói.

Một cô gái mặc váy lolita, cô ấy đang cầm điện thoại lên nhìn về phía chúng tôi.

"Tôi là livestreamer, có thể chụp cậu vài tấm được không?"

Giọng nói dịu dàng, ngọt ngào khiến người nghe rất khó chối từ.

Thấy tôi hơi nhướng mày, Hứa Thế Vũ nhanh chóng gỡ tai mèo xuống rồi kéo tay tôi rời khỏi đó.

Khoảnh khắc đó, tôi còn nghe thấy tiếng cười khẽ của cậu.

29.

Do trong nhóm có một cặp đôi đang yêu nhau.

Vì thế chúng tôi quyết định xem... phim kinh dị.

Tôi chưa xem thể loại này bao giờ.

Hơn nữa, tôi nghe nói phim kinh dị của Trung Quốc không có gì đáng sợ cả.

Nên cũng mạnh dạn bước vào rạp chiếu phim cùng bọn họ.

Sau đó…

Người nên hoảng sợ thì không hoảng sợ, còn tôi thì lại bị doạ tới suýt chút nữa thì ngất trên cành quất.

Tôi ôm chặt cánh tay của Lâm Thải Kỳ, mắt nhắm chặt, cảm thấy lãng phí tiền mua vé cực kỳ.

Gần cuối phim, nữ chính quay đầu lại, khuôn mặt quỷ đột nhiên hiện ra.

Tôi sợ tới mức nhảy vào trong lồng ngực của Lâm Thải Kỳ.

Đợi đã.

Tại sao ngực này có phần khiêm tốn thế, trong trí nhớ của tôi…

Tôi sờ sờ vài cái, chợt nghe thấy âm thanh trên đỉnh đầu.

"Cậu chắc chắn muốn tiếp tục sờ chứ?"

"Hứa Thế Vũ! Lâm Thải Kỳ đâu?"

Tôi cố gắng nhỏ giọng hỏi cậu.

"Vừa đi vệ sinh rồi. Chỗ bên cạnh của cậu trống, cậu không để ý sao?"

"..."

"Cảm thấy sợ quá thì ra ngoài."

Cổ tay tôi đột nhiên bị nắm lấy, đầu ngón tay của cậu ấy từng chút một xoa nắn tĩnh mạch dưới cổ tay tôi.

Tôi nhắm chặt mắt, thấp thỏm đi ra ngoài với cậu.

30.

Lúc ra khỏi rạp chiếu phim, đường phố đã chìm vào trong màn đêm.

Vừa nãy có một cơn mưa nhỏ, các vũng nước phản chiếu những ánh đèn tạo nên sự hỗn loạn nhè nhẹ.

Tôi và Hứa Thế Vũ mỗi người một chỗ, đợi bọn họ ra khỏi rạp chiếu phim.

"Hứa Thế Vũ, cậu đang theo đuổi tôi sao?"

Tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu, đi thẳng vào vấn đề.

Ánh mắt cậu như hoà vào khung cảnh đường phố, lung linh và rực rỡ.

"Ừm."

Câu trả lời nhẹ nhàng như thể sẽ bị cơn gió chiều mùa hạ cuốn đi bất cứ lúc nào.

"...Vậy cậu phải chân thành một chút."

"Tôi đang cố gắng."



Oh, thì ra tài năng toán học của Hứa Thế Vũ thì thượng thừa, nhưng tài năng theo đuổi người khác thì không có, đúng chứ.