7 Kiếp Nhân Duyên

Chương 25: Tới Đón Nương Tử





Trong nháy mắt, đoàn người vây xem an tĩnh rất nhiều, trình độ trâu bò của hai vị cô nương đã vượt xa tưởng tượng của họ! Cuối cùng, mười mấy nam tử kia bị đánh vô cùng thê thảm da tróc thịt bong, vội vàng bò lăn chuồn ra khỏi tửu lâu.

Mọi người chạy xong, Mộ Thanh Yên cùng Đoạn Ngọc La mới dừng lại.

Hai người lưng tựa lưng ngồi trên một mảnh phế tích hỗn độn, liên tục thở phì phò.“Đáng quá đã, lâu rồi không kéo bè kéo cánh đánh nhau, Thanh Yên tỷ tỷ thật lợi hại.”Đoạn Ngọc La tựa trên người Mộ Thanh Yên nghỉ ngơi.“Cũng vậy.”“Thanh Yên tỷ tỷ, muội thật hâm mộ tỷ, người tốt, xinh đẹp, võ công lại cao, tỷ giống như không có một khuyết điểm nào luôn...”Đoạn Ngọc La nói đến lúc sau liền ngoẹo đầu, ngã trên người Mộ Thanh Yên, say mất.

Mộ Thanh Yên vội đưa tay đỡ lấy nàng.“Làm sao lại không có khuyết điểm được? Ta sống không tiêu sái bằng muội, muốn khóc là khóc, muốn cười liền cười, muốn yêu liền yêu.”Mộ Thanh Yên bất đắc dĩ cười: “Ta mới không tốt, số mệnh không tốt.”Mộ Thanh Yên biết những lời này Đoạn Ngọc La đều nghe không được, nhưng đợi nàng lớn lên, trải qua thì sẽ hiểu.

Nàng đứng dậy nâng Đoạn Ngọc La lên, mang nàng về Lam Thiên sơn trang.


Tiễn Đoạn Ngọc La về viện xong, Mộ Thanh Yên về viện mình.

Chân trước vừa mới bước vào sân, nhấc mắt liền thấy Hề Minh Dật đang chờ ở đó.“Nghe nói nàng và Ngọc La ra ngoài?”“Ừm, đi ra ngoài đi dạo một chút, giải sầu một chút.” Mộ Thanh Yên rất tự giác bỏ qua việc hai người đánh nhau.“Vết thương của nàng rách rồi.”Mộ Thanh Yên sững sờ, vội cúi đầu kiểm tra, nhìn nửa ngày củng không phát hiện chỗ đó chảy máu mà.

Bỗng nhiên Mộ Thanh Yên ngẩng đầu, Minh Dật đang dùng loại ánh mắt nhìn thấu và trách cứ nhìn nàng.

Trong nháy mắt nàng hiểu ra, nàng bị lừa.“Nàng thật sự đi đánh nhau?”“Ngọc La không vui, gặp phải mấy tên lưu manh.”Minh Dật thở dài, hắn nói: “Ta kiểm tra vết thương trên người nàng chút đã.

Trước đây bị thương quá nặng, căn bản không nên động tay chân.”“Ừ...”Chẳng biết tại sao, Mộ Thanh Yên có chút chột dạ, như là làm gì sai bị vạch trần.Mộ Thanh Yên theo Minh Dật vào phòng, hắn cẩn thận tháo băng vải cho Mộ Thanh Yên, kiểm tra cẩn thận vết thương trên người nàng một lần.

Không kiểm tra còn không có gì, băng vải vừa tháo, quả nhiên vết thương nứt ra phân nửa.

Mộ Thanh Yên than nhẹ, cái thân thể giấy này thật chẳng được việc.

Toàn bộ quá trình, Minh Dật chưa nói bất kì câu nào.Mộ Thanh Yên cảm giác được hắn tức giận, chỉ là ngay cả tức giận cũng ôn hòa như thế, thực sự khiến người ta bất đắc dĩ.

Giúp Mộ Thanh Yên xử lý vết thương một lần nữa, sau đó thay thuốc, bóng đêm đã chìm sâu.

Mộ Thanh Yên thấy bầu không khí có chút trầm thấp, nàng muốn nói gì đó.Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nàng hỏi: “Thư đã đến chưa?”“Chắc là đến rồi, không có gì bất ngờ xảy ra thì nửa tháng nữa, người nhà nàng sẽ tới đón nàng.”Minh Dật nói xong câu này, sau đó càng thêm yên lặng, bầu không khí như đóng băng.Mộ Thanh Yên không khỏi than nhẹ, nàng thực sự là tìm một cái đề tài rất mất mặt.“Nghỉ ngơi cho khỏe, dưỡng thương cho tốt, đừng làm khổ chính mình nữa, biết không?”Giọng nói Minh Dật mười phần ôn nhu như trước, bên trong ôn nhu lộ ra bất đắc dĩ.

Mộ Thanh Yên gật đầu như giã tỏi, nàng không làm loạn nữa.


Mộ Thanh Yên thầm nhớ lại, trước đây trong bệnh viện nàng gặp phải những bệnh nhân không nghe lời cũng bất đắc dĩ như thế.

Đồng cảm với bản thân, đau lòng với Minh Dật một giây đồng hồ.

Minh Dật rời đi, một ngày cuối cùng cũng kết thúc.Sáng sớm ngày hôm sau, Mộ Thanh Yên sau khi rời giường liền đi tìm Hề Minh Dật.Nàng đẩy xe lăn Minh Dật tản bộ trong sân, cùng hắn nói chuyện phiếm.“Thật ra nàng không cần như vậy, ta không có trách nàng, chỉ là đau lòng thôi.” Minh Dật thở dài một tiếng.Mộ Thanh Yên sửng sốt.“Nhiều vết thương nứt ra như vậy, nàng không đau sao?”Mộ Thanh Yên rất nghiêm túc ngẫm lại: “Lúc đánh không đau.”“Hay nàng đi đánh lại một lần nữa đi?”Mộ Thanh Yên lập tức ý thức được mình quá thành thật.“Không, ta nghe đại phu, tuyệt đối không tự giày vò.”Minh Dật nghe nói thế, cười khẽ một tiếng.Lúc này, một đạo thân ảnh vèo vèo chạy vào từ bên ngoài viện.“Thanh Yên tỷ tỷ! Tỷ không sao chứ!”Đoạn Ngọc La từ bên ngoài xông vào, vừa đến liền quan sát Mộ Thanh Yên từ trên xuống dưới.“Ta không sao, muội đừng lo lắng.”“Hôm qua muội uống nhiều, quên mất toàn thân tỷ đều bị thương, lại còn lôi kéo tỷ cùng đánh nhau, đều là muội sai, ta muội rồi!”“Vậy ta có thể phạt muội không?”Đoạn Ngọc La rất nghiêm túc gật đầu.“Phạt muội ngươi lập lại lần nữa chuyện ngày hôm qua nói với ta.”Đoạn Ngọc La sững sờ, nàng nhìn Mộ Thanh Yên, lại cúi đầu nhìn về phía Minh Dật, không cẩn thận liền đỏ mặt.“Thanh Yên tỷ tỷ, tỷ làm khó muội rồi, muội uống say làm sao còn nhớ rõ đã nói cái gì chứ.”“Ta có thể nhớ kỹ mà.”“Ài! Thanh Yên tỷ tỷ, say rượu nói bậy, tỷ đừng cho là thật, tỷ cũng chớ nói lung tung nha!”Đoạn Ngọc La vội vàng bày ra tư thế cầu xin, mắt to rưng rưng nhìn Mộ Thanh Yên.Mộ Thanh Yên bất đắc dĩ lắc đầu, nữ hán tử ngày hôm qua đâu mất rồi? Muội ấy chẳng phải lúc nào cũng nhanh nhẹn dũng mãnh sao! Mộ Thanh Yên đẩy Minh Dật tản bộ, Đoạn Ngọc La đỏ mặt theo ở phía sau, chậm chạp không đi song song.Nhưng vào lúc này, bên ngoài cửa có tiếng huyên náo, âm thanh hỗn loạn, phá vỡ sự yên tĩnh trong viện.“Các ngươi là ai, Lam Thiên sơn trang không cho phép, há có thể cho các ngươi tự tiện xông vào?”“Có còn vương pháp hay không, biết trong này có ai không?”Chỉ thấy thân thể quản gia bỗng nhiên bị người đá một cước bay từ bên ngoài vào trong viện.“Ta quản các ngươi là ai à! Đều cút ngay cho ta! Coi như lão hoàng đế của các ngươi đến, ta cũng không nể mặt mũi!”Một giọng nam nhân bá đạo lại quen thuộc truyền đến từ phía bên ngoài viện, cả người Mộ Thanh Yên run lên, sửng sốt.Âm thanh kia...“Lại là ác bá nào, lớn lối như vậy! Dám xông vào Lam Thiên sơn trang của ta, xem ta có chặt ngươi ra không này!” Đoạn Ngọc La thấy vậy giận dữ, không nói hai lời liền đi về phía cửa.Chỉ thấy một nam tử mặc một bộ trường bào gấm màu đen dẫn đầu từ bên ngoài xông tới, vừa tiến đến liền trực tiếp giao thủ cùng Đoạn Ngọc La.“Ngươi là ai! Dám lớn mật như thế! Chẳng lẽ ngươi không biết đây là chỗ nào à?”Nam tử kia không trả lời Đoạn Ngọc La, hiển nhiên cũng không có tâm tình vòng vo với nàng.

Thế là trong vòng mấy chiêu đã đánh bại Đoạn Ngọc La, ném nàng ngã lăn trên đất.

Sau đó hắn một chút cũng không dừng lại, trực tiếp đi vào trong viện, đi về phía Mộ Thanh Yên.“Rốt cuộc ngươi là kẻ nào? Không được làm họ bị thương!” Đoạn Ngọc La vội vàng bò dậy từ dưới đất đuổi theo nam tử kia, nhưng hắn thật sự đi quá nhanh.Đoạn Ngọc La vẫn chưa kịp đuổi theo đã thấy nam tử kia đến trước mặt Mộ Thanh Yên.

Hắn nhìn Mộ Thanh Yên, bỗng nhiên đưa tay ôm Mộ Thanh Yên vào trong ngực.“Thanh Yên, rốt cuộc ta cũng tìm được nàng.”Giọng hắn có chút run rẩy, có chút nghẹn ngào, lúc ôm Mộ Thanh Yên rất chặt, rất sợ buông lỏng tay thì người lại biến mất nữa.

Có thể thấy được trong mấy ngày nay, hắn chịu bao nhiêu bất an cùng sợ hãi, lo lắng kinh hãi, hoảng sợ không chịu nổi một ngày.

Cả người đều tiều tụy, khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.

Khóe miệng Mộ Thanh Yên dần dần cong lên, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Nàng giơ tay lên ôm lấy Quân Bắc Hàn.Người Quân Bắc Hàn cứng đờ, sửng sốt.


Hắn từng ôm Mộ Thanh Yên vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên nàng đáp lại hắn.

Tim Quân Bắc Hàn như sắp nhảy ra ngoài, nàng cũng ôm lấy hắn kìa!“Ta không sao, đừng lo lắng ” Giọng Mộ Thanh Yên rất nhẹ, bên trong sự nhẹ nhàng có chút ôn nhu, có chút ngọt ngào.“Làm sao không lo lắng được...!Ta suýt chút nữa, là điên mất rồi...!Nàng không thể nào tưởng tượng trong khoảng thời gian này ta có dáng vẻ gì đâu, dù ta đào sâu ba thước đất toàn bộ thiên hạ thì cũng phải tìm được nàng.”Giọng Quân Bắc Hàn càng nói càng nhỏ, phảng phất như sự thống khổ, sợ hãi, bất an đều trộn lẫn trong mấy chục ngày nay, khiến hắn trở nên yếu đuối không chịu đựng nổi.Thấy một màn như vậy, Đoạn Ngọc La kinh ngạc đến ngây người! Thì ra người nam nhân này là đến tìm Mộ Thanh Yên! Hơn nữa giữa bọn họ, chính yêu nhau say đắm! Đoạn Ngọc La không khỏi quay đầu nhìn về phía Minh Dật, hắn đang cúi đầu mím môi, thần sắc rất cô đơn.

Chỉ liếc mắt một cái, Đoạn Ngọc La đã cảm thấy rất đau lòng.Hai chân Minh Dật tàn tật từ nhỏ, thế nhưng lòng hắn rộng hơn bất cứ ai, ấm áp hơn bất cứ ai.

Đoạn Ngọc La từng cho rằng, thế gian này sẽ không có bất cứ chuyện gì có thể làm hắn khổ sở.

Bây giờ nàng mới biết, không phải không có, mà là người kia còn chưa xuất hiện thôi.

Đoạn Ngọc La tiến lên đứng phía sau Minh Dật, thầm cho hắn chỗ dựa.Mộ Thanh Yên buông Quân Bắc Hàn ra, nói với hắn: “Sao ngươi lại thế này? Người ta cứu mạng ta, ngươi muốn lấy oán trả ơn à?”“Ta chỉ muốn gặp nàng, chậm một giây cũng không được.”Đôi mắt Quân Bắc Hàn gắt gao nhìn Mộ Thanh Yên, một chút cũng không rời.Trong mắt tràn ngập tình ý cùng thâm ái, không che giấu chút nào.“Bắc Hàn, mọi người đều ở đây, ngươi không thể nói chuyện đứng đắn chút sao?”Mộ Thanh Yên bất đắc dĩ lại ngọt ngào, thằng ranh này, càng ngày càng không tưởng tượng nổi, tự xông vào nhà dân mà còn lý sự.

Không biết thiên tử phạm pháp xử như thứ dân sao? Quân Bắc Hàn nhìn Mộ Thanh Yên cười khẽ không nói.

Mộ Thanh Yên nắm lấy tay Quân Bắc Hàn, đi tới trước mặt Minh Dật cùng Đoạn Ngọc La.“Việc vừa rồi thật xin lỗi, không phải hắn cố ý, xin hai người thứ lỗi.”“Không sao, nếu là người một nhà thì tốt rồi.” Đoạn Ngọc La khoát khoát tay.“Nhìn huynh ấy gấp gáp như vậy, chắc là lần này thực sự gấp đến điên rồi.” Đoạn Ngọc La lại nói: “Thanh Yên tỷ tỷ, tỷ thật hạnh phúc, có người yêu tỷ như vậy.”Mộ Thanh Yên có chút xấu hổ, đây là lần đầu tiên khoe ân ái trước mặt người khác.“Bất quá, tính thời gian thì người truyền tin mới vừa tới Thanh quốc thôi? Sao huynh tới nhanh như vậy?”Đoạn Ngọc La vừa hỏi việc này, Mộ Thanh Yên cùng Minh Dật đều nghi hoặc nhìn về phía Quân Bắc Hàn.“Truyền tin gì cơ?”“Chính là Thanh Yên tỷ tỷ có viết thư báo bình an cho huynh mà.”“Ta chưa nhận được, tự ta tìm đến.” Quân Bắc Hàn bỗng nhiên dừng một chút lại nói: “Nếu như ngồi chờ chết chờ tin, phải đợi tới khi nào.”Đoạn Ngọc La khiếp sợ nhìn Quân Bắc Hàn, nàng kinh ngạc nói: “Trong thời gian ngắn như vậy từ Thanh quốc tìm được đến Ly quốc? Làm sao tìm được chứ!”“Đào ba thước đất, một tấc không chừa.”