Cậu ngẩng đầu, không cam lòng nhìn ta, nhiều lần xác nhận: "Hắn... hắn gọi người là mẹ..."
"Hắn là đứa trẻ mẹ nuôi dưỡng sao?" Ngụy Tử Mộ tự mình đưa ra một giả thiết, "Không sao, con có thể coi hắn như đệ đệ ruột."
Tuyên Lãng nghe thấy điều gì không ổn, lo lắng đập tay vào ngực: "Ngươi nói bậy, ta là do cha và mẹ ta sinh ra, ta là con ruột của mẹ."
Ta nắm tay Tuyên Lãng, âm thầm trấn an cậu, đối diện Ngụy Tử Mộ nghiêm nghị nói: "Xin công tử trả lại túi thơm cho con ta."
Hắn hiện nay cũng chỉ mới mười một tuổi, nghe ta nói như vậy, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt lập tức rơi xuống đất.
Nhưng ta chỉ nhìn hắn, đưa tay ra, chờ hắn trả lại túi thơm.
Tuyên Lãng là con ta, ta không thể để cậu chịu oan ức vô lý này.
Còn về Ngụy Tử Mộ, nếu hắn muốn đòi công bằng, đã có cha mẹ hắn chống lưng.
08
Nói ra, ta cũng có chút tò mò, vì sao hiện nay hắn lại có thái độ như vậy.
Dù sao những năm đó, để Vương thị vào cửa, hắn và cha đã từng dồn ép ta đến bước đường cùng.
Giờ thấy ta trở về, điều đầu tiên nên lo là, ta sẽ phá hủy danh tiếng của hắn.
Nhưng tất cả những điều này đều không quan trọng nữa, ta nhận lấy túi thơm, ngồi xuống buộc lên người Tuyên Lãng.
Lúc này, Ngụy Tử Mộ đột nhiên gọi: "Cha!"
Động tác trên tay ta dừng lại, rồi lại như không có chuyện gì, phủi phủi áo Tuyên Lãng, đứng lên.
Bên đó, Ngụy Tử Mộ vẫn đang kéo mạnh tay áo Ngụy Lịch, bất chấp mà thúc giục: "Là mẹ, là bà ấy trở về. Cha, mau nói gì đó với bà ấy đi."
Hắn vừa nhìn ta, vừa ngẩng đầu nhìn cha hắn: "Người nói với bà ấy... nói rằng Mộ nhi biết lỗi rồi..."
Tuyên Lãng kéo tay ta, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: "Mẹ, đừng buồn, cha sẽ buồn."
Ta véo má cậu, cười nói: "Không có buồn, nhìn thấy Lãng nhi, mẹ không biết vui biết bao."
Ta nhìn về phía Ngụy Lịch, bảy năm đã trôi qua, hắn không có gì thay đổi, ngay cả trang phục cũng là bộ khi ta ra đi.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Không biết hai người họ những năm này nghĩ về ta thế nào, Ngụy Lịch đi đến trước mặt Tuyên Lãng, ngồi xuống, hỏi một câu giống hệt như Ngụy Tử Mộ: "Đây là đứa trẻ nàng nuôi sao? Nó có phần giống Mộ nhi. Những năm qua nàng không về kinh, là vì đứa trẻ này sao? Trong lòng nàng, Mộ nhi có thể dễ dàng bị thay thế như vậy, đúng không?"
Nhiều năm trôi qua, hắn vẫn dừng lại ở ngày hôm qua, ngày mà ta vì cha con họ mà ruột gan đau đớn.
Ta lạnh lùng nói: "Ngụy hầu gia, đây là con ruột của ta, nó chưa bao giờ là vật thay thế ai cả."
Ngụy Lịch hơi cúi mắt, rồi đứng lên, giọng điệu dịu lại: "Được rồi, là con của ai cũng không quan trọng. Đã gọi nàng là mẫu thân, thì cũng là con của ta."
Hắn gọi Ngụy Tử Mộ đến, đẩy cậu ra trước mặt ta: "Nàng xem nó, những năm qua dù là học hành, cưỡi ngựa b.ắ.n cung, hay đi săn, nó đều giành được hạng nhất."
Ngụy Lịch dừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Nó nói, đợi một ngày nào đó nàng trở về, sẽ đưa những thứ này cho nàng xem. Mộ nhi nó... không đi sai đường."
Ngụy Tử Mộ ngẩng đầu, chăm chú nhìn ta.
Ta không để ý, cẩn thận bế Tuyên Lãng lên xe ngựa, bảo cậu ngoan ngoãn ngồi yên.
"Ngụy Lịch." Ta quay người nhìn hắn, "Ngài nên nhớ, ta và ngài đã sớm hòa ly."
"Chỉ là hòa ly mà thôi, chỉ cần nàng muốn, có thể không tính.
"Ta đã có sắp xếp cho nàng, là phủ Đô sát viện Tả Đô ngự sử, họ sẽ nhận nàng làm nghĩa nữ, khi đó sẽ không ai bàn tán về nàng nữa."
Không biết vì sao, những lời của Ngụy Lịch dù bình tĩnh vô cùng, nhưng ta mơ hồ cảm thấy hắn dường như có chút điên rồi.
Ta không muốn để ý đến hắn, quay người bước lên xe ngựa.
Phía sau, Ngụy Lịch đột nhiên mở miệng: "Ta không cưới Vương thị, Tống Uyển, ta đã tìm nàng bảy năm."
Ta không có bất kỳ sự dừng lại nào, buông rèm, ôm Tuyên Lãng vào lòng, thúc giục phu xe tiếp tục đi.
Ngụy Tử Mộ trơ mắt nhìn xe ngựa chạy ngày càng xa, không ngừng kéo tay áo cha, giọng khàn khàn vì gấp gáp: "Bà ấy đi rồi, bà ấy lại đi rồi! Sao cha không giữ bà ấy lại?"
Ngụy Tử Mộ ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt một nửa là nước mắt, một nửa là trách móc: "Đều tại cha, là cha đuổi bà ấy đi!"
Ngụy Lịch khẽ nhếch môi, cùng một vết thương chí mạng không chút do dự đ.â.m vào tim hắn.
"Đừng quên, Ngụy Tử Mộ, người đ.â.m vào tim mẫu thân con một nhát đau nhất, cuối cùng vẫn là con."