Thời khắc Khê Nguyệt mê man tỉnh dậy, phần đầu va đập mạnh vẫn còn cảm thấy đau nhức, xung quanh truyền đến tiếng tít tít từng hồi kéo dài, mùi thuốc nồng nàn cứ thế sộc thẳng vào khoan mũi nhỏ.
Một lần nữa, toàn bộ sự việc hiện tại đều khiến cô nhận thức được đây là bệnh viện.
Trong lúc lơ đãng, một giọng nói phía bên cạnh truyền đến, nghe thanh âm có mấy phần lạnh nhạt, thoáng còn thấy được sự mất kiên nhẫn.
“Tỉnh rồi?”
Khê Nguyệt đảo mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, ban đầu có phần sợ sệt, nhưng khi nhận ra người không gây hại, cô ngoan ngoãn chậm rãi gật đầu.
Người đàn ông tiến lại gần, gương mặt quen thuộc vừa lạ vừa thân cứ thế phóng đại trong gang tấc, bàn tay hắn đưa lên vuốt ve tấm băng gạc quấn trên đầu cô. Trong ánh mắt kiêu ngạo hiện tại, rõ ràng còn mang theo sự thăm dò.
“Ban nãy em gọi tôi là gì?”
Khê Nguyệt nghe hắn nói, đáy mắt sáng rực hẳn, cô lập tức nở nụ cười nhìn hắn, bộ dáng nũng nịu hẳn.
“Chồng, anh là chồng em.”
Người đàn ông mím môi thành một đường thẳng, đáy mắt đen nhánh nhìn cô rõ ràng phức tạp khó mà kiềm chế. Để rồi một tay nâng cằm cô lên, lực tay mạnh khiến Khê Nguyệt có phần đau mà nhăn nhó, cứ thế đôi mắt hắn nhìn như muốn xoáy sâu vào suy nghĩ của cô.
“Giỏi lắm!”
Khê Nguyệt nghe hắn khen, đôi môi nhỏ cắn vào nhau, gương mặt rõ ràng có sự thẹn thùng.
“Vậy em có nhớ tên của em không?”
Khê Nguyệt nhìn hắn nói mà không biết rằng hắn đang thăm dò, cô cẩn thận lắc đầu. Cô quả thật không hề nhớ bất kỳ chuyện gì.
Lo sợ người đàn ông trước mặt bỏ mình vì sự vô dụng này, cô líu ríu níu hắn lại vô cùng chân thành.
“Em xin lỗi vì không nhớ được gì, cả tên của em. Đừng bỏ em lại được không, em sẽ ngoan mà….”
Biểu cảm của Khê Nguyệt, không có một phần là giả dối.
Đáy mắt Lôi Nghị Tước âm trầm, lập tức đoán ra hiện trạng của cô. Để rồi hắn kéo cao khóe môi một cách mờ ám, nhàn nhạt nói.
“Em tên Khê Nguyệt, anh là Lôi Nghị Tước, chồng em. Còn giờ thì nghỉ ngơi đi.”
Lôi Nghị Tước đứng dậy, nhẹ nhàng chỉnh lại phần băng gạc cho Khê Nguyệt. Người đàn ông bước ra bên ngoài, câu nói ban nãy của bác sĩ vẫn còn vọng trong tâm trí hắn.
“Tình huống xảy ra không quá nghiêm trọng, ngoại trừ bên ngoài xây xát nhẹ, ngược lại va đập vào đầu. Theo xét nghiệm đầu nạn nhân bị ảnh hưởng, từ đó diễn ra tình trạng mất trí nhớ tạm thời.”
Mất trí nhớ tạm thời?
Trợ lý Phong đang đứng, tình huống Khê Nguyệt như nào từ đầu đến cuối người đoàn cứu trợ ai cũng biết.
…
Hơn một tiếng trước.
Lôi Nghị Tước lẫn Khê Nguyệt gặp nạn nơi vùng núi. Khi đội cứu trợ của Lôi Nghị Tước đến nơi, mục đích chỉ cứu viện ông chủ của họ, còn Khê Nguyệt một chút cũng không đoái hoài.
Thế nhưng khi ban nãy Lôi Nghị Tước cùng đoàn cứu viện định rời đi, bỏ mặc lại Khê Nguyệt. Cô hoảng loạn đến mức gào khóc lên.
“Chồng, đừng bỏ em mà.”
Khi đó, Lôi Nghị Tước nheo ánh mắt đầy nguy hiểm xoay sang nhìn cô, mí mắt hắn cũng giật giật vài cái như thể nghe được thứ khó tin nhất trên đời.
“Chồng?”
Đám cứu viện bên cạnh dường như cũng bị tình huống này làm cho ngây người vài giây, bọn họ khẽ ho khan vài câu.
Chỉ có Khê Nguyệt không quan tâm gì hết, biết được rằng người đàn ông trước mặt đáng để tin tưởng và là người có thể cứu cô, vì vậy lập tức gật đầu, đôi mắt long lanh mang theo vẻ ngây thơ nhìn hắn, rõ ràng đáng thương vô cùng.
Cô cũng biết, hắn đang tức giận. Vì vậy tình thế ép buộc, đáy mắt nhìn hắn rớm lệ, đôi môi nhỏ cắn cắn vào nhau, khóc thút thít.
“Anh tức giận định bỏ em lại sao? Đừng bỏ em… em sẽ ngoan mà.”
Kẻ thù bao năm trời, thế mà Khê Nguyệt trong vài phút lơ ngơ, lại cứ thế ngang nhiên gọi Lôi Nghị Tước là chồng.
Khê Nguyệt nói vài câu, đầu óc quay cuồng đến mức mơ hồ, kiệt sức ngất đi. Lôi Nghị Tước nhìn Khê Nguyệt bị thương đầy mình, ánh mắt hắn bỗng chốc trở nên đắn đo.
Hiển nhiên trợ lý Phong bên cạnh, thấy được trong ánh mắt Lôi Nghị Tước có sự đắn đo, cậu không muốn ông chủ vớt vát mạng sống của Khê Nguyệt, vì vậy nhanh chân tiến lại gần muốn tìm ra liệu cô có diễn trò hay không.
Thuận tiện, nhắc lại những việc trước đây Khê Nguyệt đã từng làm.
“Ông chủ, người phụ nữ này không đáng cứu. Mong ngài đừng quên những dự án trước đây, toàn bộ bị cô ta hẫng tay trên. Thậm chí còn liên lụy đến cổ phần của Lôi gia.”
Lôi Nghị Tước cẩn thận nhìn Khê Nguyệt, lời nói này vẫn đọng trong tâm trí hắn.
Trợ lý Phong kiểm tra, so với Lôi Nghị Tước trầy xước, Khê Nguyệt bị thương tương đối nặng hơn bởi thể chất yếu.
“Hiện tại người phụ nữ này rất yếu, để cô ta ở lại đây, chắc chắn dưới thời tiết hiện tại khó mà kiềm cự. Nếu ông chủ muốn triệt tiêu một mối họa, tôi có thể trừ khử tận gốc ngay tại đây.”
Vừa nói, trợ lý Phong đưa bàn tay áp sát vùng cổ nhỏ, thế nhưng ngay khi vừa mang theo ý định hành động. Lôi Nghị Tước lập tức cao giọng hẳn, đáy mắt tràn đầy sát khí.
“Đem cô ta về, vẫn còn giá trị lợi dụng.”
Trợ lý Phong có vẻ không tin, vì vậy lên tiếng phản bác, dù vậy vẫn rất nhận thức rõ vị trí tôi tớ.
“Ông chủ, cô ta đã từng mang theo ý định hãm hại ngài.”
“Tôi bảo, đem cô ta về bệnh viện!”
Đến tận lúc này, chứng thực thái độ của Lôi Nghị Tước, rốt cuộc trợ lý Phong vẫn không có lá gan để chống đối.