7 Ngày Chung Giường Với Kẻ Thù

Chương 13: 1001 mẹo gia tăng tình cảm vợ chồng



Khê Nguyệt sau khi thở hổn hển, ánh mắt cũng trở nên mông lung. Cô ngồi dậy khẽ chớp mắt, nhìn về hướng phòng tắm sáng đèn, nơi tiếng vòi nước vang lên từng đợt.

Cô không hiểu vì sao Lôi Nghị Tước lại phải vào phòng tắm.

Một lúc lâu sau thấy Lôi Nghị Tước trở ra ngoài, mái tóc ướt sũng, rõ ràng đã phải tắm lại bởi vì hiện tại trên người thay một chiếc áo thun. Ánh mắt nhìn cô vẫn đục ngầu như vậy, không hề giảm thiểu, ý đồ đen tối vẫn tồn tại nơi đáy mắt.

Lôi Nghị Tước chậm rãi bước ra hướng giường, trên người còn tản hơi lạnh từ hơi nước.

Khê Nguyệt trông vậy liền tiến lại cẩn thận hỏi han.

“Tước, anh khó chịu sao?”

Lôi Nghị Tước nhìn cô mà không hề đáp lời. Ánh mắt sự phức tạp tràn đầy, dường như cô không đề phòng hắn, nên hiện tại quai áo cũng không chỉnh lên, buông thõng thấy được sự mập mờ.

Cũng đúng, đã là vợ chồng sao phải đề phòng?

Chỉ có hắn có mấy suy nghĩ không đúng đắn.

Nhìn mái tóc ướt sũng, Khê Nguyệt tìm đến chiếc máy sấy trước đó Lôi Nghị Tước chỉ. Cẩn thận sấy cho hắn. Ngón tay nhỏ nhắn luồn qua từng sợi tóc của hắn, mềm mại lại dễ chịu, kết hợp hơi ấm vừa phải từ luồng nhiệt của máy sấy.

Được một lúc, Lôi Nghị Tước vẫn là không chịu được, một tay kéo cô ngồi trên đùi, tiếp tục hôn.

Hắn vậy mà nghiện hôn.

Đêm nay, lần nữa vẫn là một đêm mất ngủ với Lôi Nghị Tước. Tần suất ra vào phòng tắm cũng rất nhiều, thế nhưng mỗi lần cử động, Khê Nguyệt đều vô thức tỉnh giấc níu hắn lại.

Sau cùng, Lôi Nghị Tước cắn răng chịu đựng vì sợ cô mất giấc.

Khê Nguyệt như thỏ nhỏ rúc vào lòng hắn, cô trông nhỏ nhắn, ép sát tìm kiếm lấy sự thân thuộc và chở che từ hắn. Lần nào cũng vậy, bởi bản thân như được phụ thuộc.



Trong lòng Khê Nguyệt chẳng hiểu vì sao có xúc cảm này. Có lẽ bản thân vẫn còn ám ảnh sợ hãi với việc Lôi Nghị Tước rời đi nên muốn đề phòng ôm thật chặt hắn, phần lớn đến từ loại cảm xúc mất mát từ sâu đáy lòng.



Sau ngày hôm đó, Lôi Nghị Tước căn dặn dì Hạnh giúp việc rất nhiều thứ.

Tuyệt đối không được phép để Khê Nguyệt xem bảng tin thời sự, không được để trong bộ phim xuất hiện cảnh rừng núi hay những thứ liên quan tương tự. Nếu Khê Nguyệt muốn ra ngoài cũng không được.

Ngược lại, Lôi Nghị Tước còn dặn dò tốt hơn hết cho Khê Nguyệt xem các chương trình ngọt ngào và nhẹ nhàng, để tâm trí cô thoải mái không lo nghĩ quá nhiều.

Dặn dò xong, Lôi Nghị Tước cũng yên tâm đi làm.

Dì Hạnh nhận mệnh lệnh, đồng thời cũng rất tích cực phát huy nghĩa vụ của bản thân.

Bà vốn dĩ biết Khê Nguyệt mới xuất hiện bên cạnh ông chủ Lôi, nên trong suy nghĩ bà đoán rằng những tựa đề phim “ngọt ngào và dịu dàng” kia liên quan đến vấn đề thúc đẩy tình cảm. Nhằm khiến Khê Nguyệt biết quan tâm Lôi Nghị Tước hơn.

Vì vậy, bà rất kiên nhẫn lựa ra các đài truyền hình, cẩm nang vợ chồng, đồng vợ đồng chồng, 1001 mẹo gia tăng tình cảm nồng nhiệt vợ chồng… cho Khê Nguyệt xem để cô trở nên quan tâm hơn.

Khê Nguyệt học rất nhanh, chỉ trong một ngày đã nhớ rất nhiều. Chỉ mới đến tối đã có tiến triển.

Thay vì như mọi hôm ở trong phòng ngủ, hay xem ti vi đợi Lôi Nghị Tước trở về. Kết quả lần này Khê Nguyệt đã tự ra động ra trước cửa đợi hàng giờ liền.

Chiếc váy ngủ mỏng manh không chịu được hơi lạnh của gió, thân thể cô cũng bị nhiễm lạnh như chao đảo.

Thời khắc Lôi Nghị Tước trở về, trông thấy trước cổng một thân hình mỏng manh, chiếc váy ngủ màu tím nhạt dưới nên trời tối khiến cô dần tỏa sáng.

Hắn lập tức bước xuống xe hơi xem tình hình, chưa được bao lâu Khê Nguyệt vội vã chạy đến ôm chầm lấy hắn cất giọng ngọt ngào.

“Chồng, anh đã về, em rất nhớ anh.”



Lôi Nghị Tước khó tin nhìn Khê Nguyệt, mi tâm hắn nhíu lại, nghi hoặc hỏi cô để xác thực suy nghĩ trong đầu hắn.

“Đợi anh?”

Khê Nguyệt gật đầu, cô cũng thấy vẻ mặt hắn hiện nét vui, trong lòng vốn tưởng rằng đã thành công.

Cho đến khi một cơn gió lạnh mùa đông lướt qua. Khê Nguyệt co rúm người, thân thể nhỏ run rẩy, Lôi Nghị Tước vội vàng ôm cô vào lòng hắn, cởi áo vest phủ lên người cô.

“Chồng ơi, em lạnh.”

Lần này đổi lại là giọng tức giận.

“Trời lạnh mà còn ra ngoài là như thế nào? Sau này không cần phải đợi.”

Khê Nguyệt ban đầu thấy hắn vui còn mừng, nay bị hắn la ngược lại có phần tủi thân, cô khẽ gật đầu.

Thấy Khê Nguyệt hiện sự tủi thân, Lôi Nghị Tước vội vàng sửa lại từ ngữ cho phù hợp, không còn cái vẻ cứng ngắc ban đầu nữa.

“Em bị bệnh, nếu ra ngoài nhiễm gió lạnh sẽ nặng hơn. Sau này không cần phải làm vậy, anh sợ em bệnh.”

Khê Nguyệt nghe đến đó, cô ngẩng lên cười với hắn, đuôi mắt cong cong, lộ ra hàm răng trắng tinh duyên dáng.

Vì điểm này, Lôi Nghị Tước cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô một cái. Để rồi vội vàng bế Khê Nguyệt vào trong nhà.

Thực chất, Lôi Nghị Tước hắn rất vui, khoảnh khắc thấy cô đứng, sớm cũng biết cô đợi. Cho đến khi nghe mấy chữ nhớ anh, vành tai hắn bất giác đỏ lên.

Nhưng rồi hắn đột ngột bực mình.

Bực mình bởi cô không biết chăm sóc bản thân, trời lạnh còn mặc chiếc áo mỏng manh ra phía ngoài như này!