Khê Nguyệt hôm đó ngủ rất sâu, giấc ngủ triền miên, đến khi tỉnh dậy trời đã vào trưa.
Trạng thái tinh thần Khê Nguyệt uể oải thấy rõ, cô vô thức vươn tay sang góc giường bên cạnh, sớm đã không còn lại ai.
Vì cảm giác mất mát này, Khê Nguyệt vội vàng ngồi bật dậy, dây áo trên vai lỏng lẻo rớt xuống, mái tóc bù xù thấy rõ. Không nhịn được mà lên tiếng.
“Tước ơi?”
Khê Nguyệt bước xuống giường, để ý đến giờ giấc, hiện tại hơn mười hai giờ trưa.
Lôi Nghị Tước đã sớm đi làm, vậy mà cô ngược lại không phát giác ra sự rời đi. Có lẽ đêm qua, ác mộng thật sự hành hạ bản thân đến mệt mỏi. Vẫn nhớ đến chính mình nửa đêm dậy mà khóc lóc ỉ ôi với Lôi Nghị Tước.
Lúc đấy Lôi Nghị Tước lại rất kiên nhẫn dỗ dành.
Cô vậy mà mơ thấy Lôi Nghị Tước cùng bản thân cãi nhau gay gắt không thôi. Dường như, cả hai đều rất ghét nhau.
Trạng thái bất ổn, Khê Nguyệt vệ sinh cá nhân mới dám bước xuống bên dưới, bộ dáng cô hơi thất thiểu.
Dì Dung hôm đó vẫn cho cô xem tương đối nhiều chương trình “bổ ích” về nâng cao tình cảm vợ chồng mới cưới.
Theo như các chương trình nói, việc vợ chồng xảy ra trục trặc cãi nhau là chuyện bình thường. Chỉ cần biết cách duy trì là mối quan hệ cả hai vẫn sẽ tốt đẹp.
Khê Nguyệt vừa mất trí nhớ, nên cô vẫn kiên nhẫn học những mẹo vặt này. Cô cũng nhận ra bản thân không biết chút gì về mối quan hệ vợ chồng, hay nói cách khác chúng không hề tồn tại trong trí nhớ.
Chả trách sao, Lôi Nghị Tước với cô cưới nhau lại xảy ra cãi vã như trong giấc mơ như thế.
…
Đêm nay, Lôi Nghị Tước về rất muộn. Khiến Khê Nguyệt đợi đến mức căng thẳng đi đi lại lại.
Đã là vợ chồng, Khê Nguyệt muốn cùng hắn giảng hòa về vấn đề mà khiến cả hai cãi nhau kia. Cô không muốn tiếp tục duy trì một cách không ổn định như thế.
Trên các chương trình lớn nói, lục đục nội bộ vợ chồng, thì cả hai phải kiên nhẫn tìm hiểu nguyên nhân gốc rễ. Bởi vợ chồng là chung sống với nhau cả đời, không thể vì một số chuyện mà mâu thuẫn.
Đồng hồ hiện tại điểm hơn mười một giờ khuya, Khê Nguyệt một mình giữa căn biệt thự rộng lớn, không gian lạnh lẽo càng khiến nơi đây trông hiu quạnh.
Hiếm khi nhận thấy được Lôi Nghị Tước trở về trễ như thế, bản thân khó mà tránh khỏi sự lo lắng.
Sau cùng, thời gian gần một giờ khuya. Khê Nguyệt không thể đợi, gật gù dựa bên ghế sofa trước cửa lớn đợi đến mức ngủ quên.
Không rõ thời gian trôi qua bao lâu.
Trong lúc rơi vào mê man của cơn ngủ, chỉ cảm giác trước mặt một khoảng bóng mơ hồ lướt qua, cả người nhẹ bẫng được bế lên. Cứ như thế Khê Nguyệt dựa vào lồng ngực quen thuộc và ấm áp, thoáng còn thấy mùi rượu thoảng qua.
Khê Nguyệt mập mờ mở mắt, gương mặt góc cạnh quen thuộc hiện ra trước mắt, bàn tay cô bất giác níu lấy góc áo hắn kéo lại, nói bằng giọng vô cùng tủi thân.
“Tước… anh về muộn thế? Em đợi anh nhưng không thấy.”
Lôi Nghị Tước nhìn cô, ánh mắt hắn âm trầm, vô thức siết chặt người con gái ngốc nghếch ngồi đợi hắn đến mức ngủ quên, trong lòng hiện lên sự xót xa.
“Sau này không cần đợi, ngủ đi.”
Lôi Nghị Tước biết, hiện tại đều bởi vì Khê Nguyệt mất trí nhớ, bản thân mới có thể nói ra những điều này. Căn bản đều là những thứ dối lòng và không có thật.
Mà Lôi Nghị Tước càng không hài lòng với chính bản thân hắn, khi mà lại bị sa bẫy bởi những lời nói ngọt ngào này của cô.
Đến tận khi bước lên phòng, ôn nhu đặt Khê Nguyệt xuống. Khắp người Lôi Nghị Tước khi này mang theo mùi hương của rượu đặc trưng, thậm chí rất nồng. Ánh mắt hắn cũng sâu thẳm chứa đựng những tâm tư khó mà diễn đạt thành lời.
Ban đầu chỉ đơn giản là một buổi họp ngắn, trong giới thương trường những điều này khó mà tránh khỏi.
Lôi Nghị Tước cũng muốn dùng rượu để bản thân không nghĩ về người con gái mà hắn từng ghét cay ghét đắng, nay lại để bản thân sơ sẩy mà phải lòng.
Khê Nguyệt được hắn đặt xuống giường, tấm chăn cũng kéo lên đắp cao chỉ lộ mỗi cái đầu nhỏ. Đưa bàn tay vỗ vỗ, dặn dò lần cuối, cứ thế xoay người rời đi khỏi phòng.
“Ngủ đi.”
Nhưng ngay khi Lôi Nghị Tước rời khỏi, hướng đi đến cửa phòng, Khê Nguyệt hoảng mà vội vàng chạy đến ôm chầm lấy hắn.
“Chồng… anh không ngủ cùng em?”
Lôi Nghị Tước nghe chữ chồng kia, vô thức tâm trạng hắn trở nên lạ thường. Bàn tay nhíu lấy mi tâm cố giữ lấy chút sự bình tĩnh còn sót lại.
“Ngoan, ngủ đi, hôm nay anh hơi mệt, em ngủ một mình.”
Lôi Nghị Tước rất thẳng thắn, kéo lấy cái thân thể mềm mại đang ôm lấy hắn ra một lần nữa, giọng cũng trở nên lớn hơn như một lời nhắc nhở.
Nhưng Khê Nguyệt nào chịu, càng nhìn Lôi Nghị Tước né tránh càng tủi thân, sau cùng cố chấp, dứt khoát nhảy vồ lên người hắn, hai chân quắp ngang hông cường tráng như dây leo nhỏ mềm mại, ánh mắt đối diện tràn đầy lệ rơm rớm ra.