Lôi Nghị Tước muốn làm quân tử, tiếc rằng Khê Nguyệt lại không cho phép điều đó.
Đầu lưỡi ướt át chạm vào đôi môi cô, dần dần len lỏi tiến công vào phía bên trong, tìm kiếm đến đầu lưỡi mềm mại thơm tho mà dây dưa liên tục không ngừng.
Bàn tay Lôi Nghị Tước vuốt ve khắp người cô, giống như thể thăm dò kích thích từng chút một, mỗi cái chạm đều nhẹ nhàng mang theo sự mẫn cảm tạo đến xúc giác kỳ lạ, khiến gò má của Khê Nguyệt vì điều đó mà nóng bừng lên.
“Quy tắc làm việc trên thương trường, hai bên đều có lợi, đây là nhu cầu trong kinh doanh.”
Lôi Nghị Tước cẩn thận nói bằng giọng khản đặc, mặc cho Khê Nguyệt không hiểu bất kỳ điều gì, cô mím môi, hơi thở trở nên gấp gáp đối với từng cái chạm tinh tế của Lôi Nghị Tước, ánh mắt nhuốm sắc tình mà ửng lệ muốn tràn ra bên ngoài, long lanh câu hồn đối phương tuyệt đối.
“Ưm… Tước, khó chịu…”
Nhiệt độ xung quanh dần được hun nóng lên đến lạ, mặc cho hiện tại tiết trời vẫn là mùa đông lạnh thấu xương.
“Hy vọng đến khi đối tác của tôi tỉnh dậy, sẽ không quên thỏa thuận ban đầu.”
Lúc nói xong câu này, Lôi Nghị Tước khẽ thở dài. Làm sao biết được, Khê Nguyệt sẽ trở mặt hắn không nhận quen?
“Anh sẽ nhẹ nhàng.”
Lôi Nghị Tước nói thầm vào vành tai cô, để rồi nhẹ nhàng cắn mút lấy, khiến từng sợi lông tơ trên cơ thể Khê Nguyệt giật bắn, thân thể mềm mại cũng vì vậy mà đột ngột cong lên, càng lúc càng dựa sát vào lồng ngực cứng rắn của Lôi Nghị Tước.
Bàn tay Lôi Nghị Tước cẩn thận chạm lên cơ thể Khê Nguyệt, mang theo sức nóng đến mức khó tả, từng chút một có vẻ vụng về cởi đi lớp áo trên người cô, khiến nó như tấm lụa mỏng mà dần dần rơi rớt xuống thân thể ngọc ngà.
Đáy mắt thoáng chốc tối sầm khi đối diện với cơ thể phía trước, dục vọng bao nhiêu đều bùng nổ rõ ràng sâu trong ánh mắt.
Những ngày qua ôm Khê Nguyệt trong lòng, cái chạm của hắn đều có giới hạn. Cô mềm mại bao nhiêu, ngọt ngào bao nhiêu hắn đều biết hết. Căn bản chỉ ôm thì cũng là một loại thử thách sự kiên nhẫn vô cùng lớn.
Lôi Nghị Tước cúi xuống, đôi môi mang theo sự mê luyến tìm đến đôi môi cô, từng chút một dây dưa đưa cả hai truyền vào khoái cảm tận cùng, bàn tay nhân cơ hội len lỏi luồn vào da thịt, chạm từ bên dưới phần đùi non mềm, luồn sâu phía bên trong vạt váy.
Thân thể Khê Nguyệt không ngừng run lên, môi nhỏ không chịu nổi sự công kích từ hai phía cũng bất lực rên rỉ thành những thanh âm quá đỗi yêu kiều kích thích thính giác đối phương.
Rõ ràng cô không say, nhưng mùi hương rượu từ Lôi Nghị Tước càng khiến cô chìm vào cái bể tình kỳ lạ kia. Da thịt chạm đến thân mật từ cả hai, khoái cảm này trước đó chưa từng trải nghiệm.
Lôi Nghị Tước say là thật, nhưng chính yếu là say người con gái trước mặt, rượu đối với hắn căn bản chỉ là công cụ khiến hắn thanh tỉnh hơn.
Vạt váy sau một hồi dây dưa, đã được cởi ra hoàn toàn, nằm gọn phía cuối giường rơi rớt, mỏng manh yếu ớt như chủ sở hữu của nó.
Toàn cơ thể đều được phơi bày trước mắt Lôi Nghị Tước, tấm nệm giường nhăn nheo, mà Khê Nguyệt cũng không ngừng uốn éo cơ thể quyến rũ, nét mặt đơn thuần hiện tại sự khó chịu đều hiện rõ, ửng đỏ rớm lệ khiến người khác chỉ muốn nâng niu.
Lôi Nghị Tước cởi toàn bộ áo trên cơ thể hắn, thanh âm quần áo rơi xuống đất cũng nhẹ tênh, chỉ đến lượt chiếc dây nịt, móc khóa sắt lần này vang thanh âm leng keng chói tai.
Hắn nhẹ nắm bàn tay mềm mại của cô, cẩn thận hôn lên đầu ngón tay thon gọn, đôi môi nóng bỏng cùng hơi thở phả ra, xúc giác truyện đến kích thích từng sợi tế bào của Khê Nguyệt không dừng lại.
Trăm tính vạn tính, Lôi Nghị Tước chưa từng nghĩ đến ngày sẽ dây dưa với Khê Nguyệt, còn mang theo sự nâng niu nuông chiều dành cho cô như hiện tại. Thế nhưng mối quan hệ đến bất chợt, sự cấm kỵ và thành kiến giữa mối quan hệ cả hai kéo dài bao năm trời đến hiện tại khó mà tan biến hết được.
Lần này giao hòa, hắn biết ít nhiều để lại dấu ấn lớn cho Khê Nguyệt.
Lôi Nghị Tước cúi xuống, chạm đến đôi môi cô, da thịt lõa lồ tiếp xúc, mang đến toàn bộ xúc cảm chân thật nhất cho cả hai, dần dần đôi môi lả lướt, tiến đến đâu đều là một dấu ấn công kích để lại trên da thịt, như một cách ngầm khẳng định.
Cho đến khi Lôi Nghị Tước có ý định tiến vào, cơ thể Khê Nguyệt đã run rẩy, xúc cảm đau đớn chạm đến lần đầu trải qua, bàn tay cô bấu chặt tấm ga giường, khóc lớn thành tiếng.
“Tước… đau…”
Lôi Nghị Tước cúi xuống, cẩn thận hôn lên những giọt nước mắt lấp lánh trên gương mặt mà nâng niu. Lúc này, đôi môi của Khê Nguyệt cũng cắn chặt vào nhau để ngăn cảm xúc lạ lẫm đang muốn trào ra.
“Cắn vào vai hoặc tay anh.” Lôi Nghị Tước cẩn thận nói an ủi cô.