7 Ngày Chung Giường Với Kẻ Thù

Chương 24: Nhờ sự giúp đỡ Nhờ sự giúp đỡ Nhờ sự giúp đỡ



Khê Nguyệt ở căn hộ mấy ngày liền, nghiên cứu cặn kẽ tình hình tập đoàn Thương Hạn và sự quản lý khi rơi vào tay Khê Hàm. Đồng thời liên lạc một vài mối quan hệ trợ lý nhân viên thân cận khi ở tập đoàn dưới tay cô.

Lúc nghe giọng Khê Nguyệt, vài người không nhịn được mà rơi nước mắt. Tất cả bọn họ đều không ngờ cô vẫn còn bình thường. Trong khi các nhà báo đã tung tin tức cô bị thương nặng, thần trí không tỉnh táo đến mức vào viện tâm thần.

Khê Nguyệt trước khi quay trở lại tập đoàn Thương Hạn, cho dù tiếng nói bị giảm một ít, cô vẫn còn cần sự trợ giúp từ vài nhân viên. Bởi cô biết, cho dù mọi người hiện tại không đồng tình vị trí Khê Hàm lên cầm quyền, nhưng lại càng e ngại khi để một người có bệnh án tâm thần quay trở lại ngôi vị tổng giám đốc.

Đồng thời, Khê Nguyệt cũng liên lạc với người cầm quyền Giang thị hiện tại - Giang Thừa Tân.

Đây là đàn anh xuyên suốt thời trung học cho đến khi Khê Nguyệt ngồi vào vị trí người cầm quyền Khê gia.

Khi đó, nhiều người trọng nam khinh nữ, phản đối Khê Nguyệt ngồi vào vị trí tổng giám đốc rất nhiều. Người duy nhất có tiếng nói giúp đỡ cô chỉ có Giang Thừa Tân.

Trong quá trình tập đoàn Thương Hạn chịu áp lực từ tập đoàn Lôi thị bởi câu đe dọa của Lôi Nghị Tước, không tập đoàn nào lớn gan hợp tác đầu tư với cô vì sợ uy quyền của Lôi Nghị Tước ảnh hưởng. Lúc đó, Giang Thừa Tân không ngần ngại dẫn đầu mở đường kí kết hợp tác giải vây, dường như không sợ mà chống đối với Lôi thị.

Các dự án hợp tác với Giang thị là bước đầu và nền móng phát triển, dần dần mới xóa đi sự e ngại của các tập đoàn khác. Tập đoàn Thương Hạn cũng từ đó mới có thể vươn lên, ký kết được với nhiều dự án lớn của tập đoàn khác và duy trì trong giới.

Về sau Khê Nguyệt lẫn Giang Thừa Tân tác hợp nhiều dự án, lợi nhuận thu về rất nhiều, mối quan hệ càng lúc càng trở nên tốt đẹp hơn. Cả hai duy trì sự hợp tác rất vững vàng.

Khê Nguyệt thật sự cảm kích Giang Thừa Tân.

Bây giờ, ngoại trừ anh có thể giúp cô, căn bản sẽ không còn ai ra tay giúp đỡ.

•.•

Hơn bảy giờ tối, nhà hàng Tinh Không.

Giang Thừa Tân trong chiếc áo sơ mi trắng, gương mặt ưu tú điển trai sáng sủa, cả người toát lên dáng vẻ doanh nhân trẻ thành đạt dễ gần. Khi này, nét mặt của anh sự kinh ngạc hiện ra rõ ràng, sâu trong ánh mắt còn là nét vui mừng giống như lâu ngày gặp lại cố nhân.



"Nguyệt Nguyệt, em thật sự không bị gì?"

"Vâng, em không bị gì.

Khê Nguyệt khẽ gật đầu, bàn tay siết chặt chiếc túi nhỏ. Cô không phát giác được, ánh mắt của Giang Thừa Tân nhìn cô mỗi lúc càng kích động, trong ánh mắt còn có loại cảm xúc vượt cả mức bạn bè bình thường. I

"Anh đã từng đến các bệnh viện mong gặp em, nhưng đều vô dụng, họ không cho vào."

Vốn dĩ, bệnh viện không cho người vào gặp, bởi là bệnh viện dưới tay Lôi Nghị Tước. Hắn không muốn để ai nhìn thấy sự rời đi của Khê Nguyệt khi do chính tay hắn đem về.

Đồng thời, ban đầu khi Khê Nguyệt bị đem đến viện tâm thần, lão già Khê Trường cũng đút lót số tiền lớn, ngăn cản không cho người thân quen gặp lại Khê Nguyệt.

Bệnh viện nhận lệnh từ hai phía, bảo mật thông tin Khê Nguyệt rất kĩ càng.

Giang Thừa Tần cần thận nói và quan sát sắc mặt của Khê Nguyệt, trong lòng anh khẽ xao động.

"Em hiện giờ đã như thế nào rồi, bệnh tình có trầm trọng hay không?"

"Lúc đầu quả thật em bị mất trí nhớ, nhưng không nghiêm trọng đến mức phải vào viện tâm thần như lời báo chí đồn đại. Là cha em... Khê Trường, ông ta đẩy em vào..."

Khê Nguyệt nói, bản thân cô ấm ức dần tố cáo Khê Trường, người làm cha nhưng năm lần bảy lượt đẩy cô vào đường cùng.

Ngoại trừ Giang Thừa Tân biết mối quan hệ không tốt đẹp của cô và Khê Trường, người ngoài nhìn vào đều chỉ biết Khê Trường rất yêu thương cô.

Nghe đến đây, Giang Thừa Tân lập tức cau chặt mày, chính anh cũng bức xúc thay cho cô.



"Lại là ông ta, anh ban đầu khi không thấy em xuất hiện càng nghi ngờ, để rồi ông ta đưa kẻ khác lên cầm quyền tập đoàn Thương Hạn, lại còn bảo rằng em bị ảnh hưởng nghiêm trọng."

Khê Nguyệt nhìn Giang Thừa Tân trông tức giận, nét mặt cô trở nên thần thờ, sâu trong lòng dâng trào một cảm giác xúc động khác lạ.

Xem ra, cô vẫn còn người quan tâm mình như vậy.

Trông thấy Khê Nguyệt lặng người, Giang Thừa Tân quen thuộc đưa bàn tay lên, nhẹ nhàng ấn vào trên trán của cô.

"Nói đi, em cần anh giúp gì?"

Động tác này vừa đến, Khê Nguyệt lúng túng ngẩng đầu. Cô chưa đưa yêu cầu, Giang Thừa Tân đã lập tức đoán được ý nghĩ của cô.

Khê Nguyệt đưa ngón tay lên sờ vào vị trí trán bị Giang Thừa Tân chạm vào, thấp giọng nói.

"Em đúng thật cần anh giúp đỡ..."

Thời đi học, Khê Nguyệt lắn Giang Thừa Tân rất thân thiết, cả hai luôn giúp đỡ nhau trong mọi việc. Động tác ban nãy, cũng là cử chỉ quen thuộc của Giang Thừa Tân đối với cô thời trung học. Chỉ là khi cả hai dần trưởng thành, sự gặp gỡ ít dần vì bận tiếp quản sự nghiệp và cuộc đời riêng.

Cũng khá lâu tiếp nhận cái chạm này, khiến Khê Nguyệt không quen lại lúng túng khó tả.

Cô hắng giọng một lát, cần thận nói từng câu từng chữ nghiêm túc.

"Em muốn nhờ anh tạo tiếng nói và sự tín nhiệm tại tập đoàn, để lần này có thể quay lại vị trí tổng giám đốc mà không phải nhận lời dị nghị xung quanh về các tin tức, cũng như chặt đứt tư tưởng đề Khê Hàm lui xuống."

Dường như không suy nghĩ, Giang Thừa Tân lập tức gật đầu.

"Được, anh sẽ giúp em.