7 Ngày Chung Giường Với Kẻ Thù

Chương 6: Ngủ với em



Khê Nguyệt vẫn nhìn hắn, ánh mắt mang theo sự mong chờ. Trong lòng hiện tại, phần lớn đều là vì sợ hãi làm Lôi Nghị Tước phật ý, để rồi hắn bỏ rơi không gặp lại cô hơn một tuần liền như lần trước.

Có điều, Khê Nguyệt không để ý rõ ràng, vành tai Lôi Nghị Tước dần ửng đỏ kỳ lạ.

Trong lúc không đề phòng, Khê Nguyệt lập tức đứng dậy, cô bởi vì đứng trên giường mới có thể chênh lệch ngang bằng với chiều cao của Lôi Nghị Tước. Hai tay vòng qua cổ hắn, lần nữa làn da Lôi Nghị Tước nóng bừng như thể bị thiêu đốt bởi ngọn lửa vô hình.

“Chồng ngủ với em được không?”

Lôi Nghị Tước nhìn cô vô cùng căng thẳng, rõ ràng không nghĩ đến việc giữa cả hai có hành động thân mật này.

Cuối cùng, dưới ánh mắt nũng nịu của Khê Nguyệt, Lôi Nghị Tước bỏ đi mấy cái nghĩa khí quân tử đi. Ngay lập tức nằm xuống giường.

Trước khi rơi vào giấc ngủ, bàn tay hắn ôm Khê Nguyệt có phần cứng đờ như khúc gỗ, cô còn thiện chí nhắc nhở, kéo sát vòng tay hắn lại.

“Chồng à, anh ôm chặt một chút. Như vậy anh bỏ em đi em mới biết được.”

Lôi Nghị Tước nhìn cô như con thỏ nhỏ vùi vào trong lòng hắn, đây là lần đầu cùng giường với nữ nhân, làm sao mà có thể thích nghi.

Nhìn Khê Nguyệt ngủ, dáng vẻ yên tĩnh mềm mại, khác với một bộ mặt trên thương trường hắn vẫn thường thấy, mạnh mẽ chín chắn và điềm đạm trưởng thành.

Kịch dẫu sao cũng do hắn tình nguyện dựng nên, cứ như thế cũng không phải cách.

Lôi Nghị Tước ôm cô vào, nhỏ giọng lên tiếng.

“Em ngủ ngon.”



Đêm đó, Khê Nguyệt nhận được sự an toàn, trái ngược lại Lôi Nghị Tước nằm bên cạnh, không khác gì nằm trên một biển lửa lớn. Nét mặt tương đối nhẫn nhịn, tròn một đêm hắn mất ngủ.



Sự xuất hiện của Khê Nguyệt tại biệt thự tư nhân, trông cô không khác gì một nguồn sáng nhỏ vô hình dựng nên. Lẽo đẽo theo phía sau Lôi Nghị Tước như cái đuôi nhỏ, cất tiếng gọi nũng nịu “Chồng ơi”.

Lần đầu được nghe hắn cảm thấy từ này vô cùng sến súa, Lôi Nghị Tước lúc đầu ở cương vị là kẻ thù còn ngỡ ngàng, bởi thành kiến thù hằn được dựng nên giữa cả hai sao có thể mà xóa bỏ. Chỉ là đến lần thứ hai nghe cô khóc thút thít, van xin đừng bỏ cô, chữ chồng này hắn nhận ra cũng không khó chịu đến mức đó.

Dần dần, phát giác ra nghe đến quen. Chữ “chồng” này cũng thật êm tai.

Mấy bộ đồ do trợ lý Phong đem đến, không có số đo rõ ràng vì vậy tương đối rộng, khiến Khê Nguyệt mặc lên bị lỏng lẽo, thỉnh thoảng rơi tụt, lộ ra xương quai xanh và bả vai trắng ngọc.

Ngày thứ hai khi Khê Nguyệt xuất hiện, căn phòng ngủ của Lôi Nghị Tước bị biến tấu khá nhiều.

Tủ quần áo của Lôi Nghị Tước lắp đầy những chiếc váy của cô, hắn thậm chí sai dặn trợ lý mua đồ dùng cá nhân cho cô.

Người giúp việc do Lôi Nghị Tước sai dặn đến, tiến trình thuật lại. Lần nào cũng nghe Khê Nguyệt hỏi một câu lặp đi lặp lại rất nhiều.

“Chồng con đâu rồi thưa dì?”

“Khi nào anh ấy mới về?”

“Con nhớ anh ấy quá!”



Nghe đến câu “Nhớ anh ấy quá”, gương mặt Lôi Nghị Tước bỗng chốc trở nên kỳ lạ, vành tai hắn đỏ lựng lên.

Xem ra đều là trách nhiệm của một người vợ.

Cũng bởi vì sự xuất hiện của Khê Nguyệt, tần suất trở về nhà của Lôi Nghị Tước đột ngột trở nên sớm hơn. Bạn bè hội tụ của người đàn ông đều thắc mắc, thế nhưng một câu giải thích hắn cũng lười đáp.



Ngày thứ ba khi Khê Nguyệt ở biệt thự tư nhân cùng Lôi Nghị Tước.

Đồng hồ chỉ mới hơn tám giờ tối. Theo thói quen giờ giấc, Khê Nguyệt phần nào biết được Lôi Nghị Tước vẫn chưa về, thường người đàn ông chỉ hiện diện sau chín giờ khuya.

Khê Nguyệt vừa mới tắm xong, cô nhìn chiếc váy ngủ mỏng manh, cẩn thận mặc lên, bởi tương đối rộng nên phủ lên người rất thùng thình, không khác gì một cái bao bố.

Căn phòng hiện tại tối tăm, Khê Nguyệt tiến từng bước ra hướng ban công, nhìn ngắm cảnh vật trời đêm, không gian thoáng đãng khiến tâm tình cũng trở nên tốt hẳn.

Vầng trăng treo vằng vặc trên bầu trời đêm, có phần lạnh lẽo lại cô đơn. Khê Nguyệt nhìn lên, một cơn gió mạnh ùa đến khiến cô co rúm.

“Không thấy lạnh hay sao?”

Từ phía sau giọng nói tức giận in hằn, một tấm khăn phủ lên cả thân hình Khê Nguyệt. Trong lúc chưa kịp định thần, bản thân đã nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Lôi Nghị Tước, vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh nhìn đen nhánh mang đầy suy nghĩ.

Khê Nguyệt thấy hắn, bản thân như thấy được chỗ dựa, như thỏ nhỏ rúc vào lồng ngực.

“Chồng ơi, em lạnh.”