70 Ấm Áp Sủng Ái Tiểu Trí Thức

Chương 37: 37




Bầu trời đã xám xịt, căn gác mái ở nhà nhóc Lục mờ mờ tối.

Gác mái là phần đỉnh của mái nhà, cho nên rất thấp, người ở bên trong phải khom người.

Vài tia sáng le lói xuyên qua khe hở của mái ngói chiếu vào, nhìn thấy mơ hồ bóng người ở bên trong.
Ở cửa vào gác mái, có một người đang đi lên, lúc người đó dần lộ nửa cái đầu, người chờ sẵn ở gác mái lên tiếng nói: "Giang Triều, anh đến rồi à, có một người đang chờ anh."
Giang Triều đưa tay bật đèn pin lên, một luồng ánh sáng vàng chiếu gọi trong khung cảnh tối tăm.

Giang Triều mơ hồ thấy được khung cảnh bên trong.

Anh nắm lấy thang gỗ, đi thẳng lên gác mái: "Nhị Lưu Tử, chuyện tốt mà cậu nói với tôi đâu, tôi đến vì chuyện này đấy."
Nhị Lưu Tử cười khà khà hai tiếng, biết Giang Triều không dễ chơi, anh ta cũng không dám khua môi múa mép trước mặt anh: "Anh đến đây, em giới thiệu người này cho anh."
Bên cạnh Nhị Lưu Tử có một người đang đứng, người này mặc bộ quần áo thật dày, khoảng bốn mươi tuổi, có khuôn mặt chữ điền, nhìn qua có thể thấy đây là một người đàn ông chất phát thật thà.

Nhưng người thường xuyên ra vào chợ đen thường không phải là người tốt lành gì, nên người trông hiền lành như ông ta quả thấy hiếm thấy, có thể coi là một dòng nước trong vắt chảy trên mặt đất.
Thật ra, theo như suy nghĩ của Nhị Lưu Tử, vẻ ngoài của Giang Triều mới thật sự trong sạch, anh ta chưa từng thấy người nào có thể giả vờ như anh, nếu anh không tự nói ra, chắc không ai biết sau lưng mọi người, anh đang làm chuyện xấu xa gì.
Người hai bên đều không định lãng phí thời gian.
"Đây là báu vật do ông tổ tôi để lại, nếu không phải con trai tôi cần tiền gấp để kết hôn, tôi sẽ không bao giờ lấy thứ này ra để bán đâu." Người đàn ông mặt chữ điền lấy từ trong chiếc áo khoác dày một pho tượng Phật, luyến tiếc không muốn buông tay.
Giang Triều nhận lấy pho tượng Phật từ tay ông ta, rồi cầm đèn pin soi vào pho tượng.

Anh cẩn thật quan sát, đây là một pho tượng Phật Di Lặc mặt cười lớn hơn bàn tay một chút, có hơi nhỏ nhưng trọng lượng lại không nhẹ.

Pho tượng này được làm bằng đồng thau, một số chi tiết trên pho tượng đã bị mài mòn nên chuyển sang màu đen.
Với những dấu vết bị rỉ sắt của đồng thau, Giang Triều đoán rằng đây không phải là báu vật gì gì đó mà tổ tiên truyền lại.


Trải qua một đoạn thời gian, giá trị của vật này cũng không cao, nếu mua về cũng không kiếm được nhiều lợi ích.

Trong lòng Giang Triều âm thầm đánh giá, cuối cùng kết luận của anh và Nhị Lưu Tử giống nhau.

Hai người nhìn Giang Triều nghiêm túc như vậy, cũng không ai dám quấy rầy anh.

Người đàn ông mặt chữ điền cảm thấy lo lắng, Nhị Lưu Tử thì quen biết Giang Triều, anh ta biết khi Giang Triều làm việc sẽ không thích bị người khác quấy rầy.
Anh xoay Tượng Phật trên tay, cẩn thận đánh giá bức tượng Phật, đôi mắt sắc bén của anh nhìn thấy góc nhỏ ở bệ tượng, có một chút sứt mẻ, chỗ này là chỗ bị tổn hại nghiêm trọng nhất của bức tượng, xen lẫn giữa màu đen của đồng thau còn có một chút ánh vàng lấp lánh.
Nếu anh không nhìn kỹ chỗ này thì rất dễ bị bỏ qua, Giang Triều chuyên tâm ước lượng cân nặng của tượng Phật.

Cân nặng không thích hợp, bình thường nếu là đồng thau thì sẽ nhẹ hơn nhiều, khả năng tượng Phật này đã bị đổ chì, anh suy nghĩ trong lòng.
"Ông anh, anh nói tượng Phật này là đồ gia truyền, vậy truyền tới tay anh là bao nhiêu thế hệ rồi?" Anh hỏi, đôi mắt anh không chớp nhìn đối phương.
"Tôi nghe cha tôi nói, tượng Phật này đã trải qua bốn đời, từ thời ông cố tôi truyền lại." Người đàn ông xoa xoa đôi tay, nhỏ giọng nói, đối diện đôi mắt của Giang Triều, ông ta có hơi bồn chồn lo lắng.
Khả năng nhìn người của Giang Triều không tệ, anh nhìn phản ứng của đối phương là đoán được ông ta không giống như đang nói dối.

Nếu chỉ là một bức tượng Phật làm bằng đồng thau, thì sao người nhà này lại truyền tay qua mấy thế hệ được, chuyện này không hợp với lẽ thường.
"Giang Triều, cậu quan sát nãy giờ, cậu cảm thấy đồ vật này thế nào?" Tuy rằng nhìn Giang Triều có dáng vẻ không quan tâm mấy, nhưng mọi người đều là người thích diễn, ai biết rằng trong lòng anh đang tính toán cái gì.

Tuy nhiên, theo như ông ta quan sát thì mối làm ăn này chắc không thành, Giang Triều cũng không phải là kẻ ngốc, ông ta không tin thứ này có thể lọt vào mắt anh.
"Ông muốn bao nhiêu với thứ này?" Anh hỏi.
"Ba mươi đồng."
Trong lòng người đàn ông vốn đang chột dạ, ông ta nhìn thấy vẻ mặt không cảm xúc của Giang Triều thì càng bối rối hơn, vội vàng sửa lại lời nói: "Nếu không thì hai mươi, mười lăm cũng được."
Cha ông ta đã trao vật này cho ông ta, nhưng ông cụ chỉ nói vật này là một báu vật, cũng không nói báu vật này là gì thì đã nhắm mắt buông tay.


Ông ta cũng tìm hiểu vật này một khoảng thời gian, nhưng vẫn không phát hiện vật này có gì đặc biệt, nó chỉ là một pho tượng Phật bình thường mà thôi.
Nhưng đây là đồ vật mà tổ tông để lại, có ý nghĩa đặc biệt, nếu con trai ông ta không vội vã muốn cưới vợ, xin tiền làm lễ, ông ta vốn không nghĩ đến sẽ bán món đồ này.

Dù sao thì người là đồ sống, còn vật là đồ chết, đồ chết ở trước mặt đồ sống thì chỉ có thể nhường đường.
"Nhị Lưu Tử, lúc trước anh từng mua đồ rách nát mà, một cân đồng thau bao nhiêu tiền?"
"Không được bao nhiêu, chỉ được vài mao tiền thôi!" Nhị Lưu Tử trả lời.
"Ồ! Vậy cũng quá hời rồi." Giang Triều lắc đầu nói.
Hai người một người phụ một người họa, khiến người đàn ông bên cạnh đỏ bừng mặt: "Người anh em à, cậu rốt cuộc có muốn mua nó hay không thì nói một tiếng, chứ đừng có ở đó buông lời châm chọc tôi, cậu nếu thật tình muốn mua thì tôi sẽ giảm giá lại cho cậu, mười đồng tiền được không? Giá này là thấp nhất rồi, giảm nữa thì tôi không bán, nếu còn cách khác thì tôi cũng sẽ không đến đây làm gì."
"Cứ vậy đi!" Anh giả vờ suy nghĩ một lúc lâu, rồi trả lời một tiếng.
Quyết định này của anh mà nói cũng không khó, nếu anh thua, anh chỉ lãng phí mất mười đồng tiền, còn nếu anh thắng vụ cá cược này, vật đó có thể là....
Như thường lệ, một tay giao tiền một tay giao đồ.

Sau đó trong tay anh có thêm một pho tượng Phật, nhưng trong túi anh lại trống rỗng, một đồng tiền cũng không còn.
"Em còn tưởng vụ làm ăn này anh không nhận, nói cho em nghe, anh coi trọng thứ này thật à?"
Giang Triều xoay xoay pho tượng Phật trong tay, trong mắt anh hiện lên tia sáng.

Trong lòng anh đã có tính toán, ngoài mặt anh lại cười nói: "Không có đáng giá gì đâu, chỉ là đơn hàng cuối cùng, nên tôi không muốn tay không mà về thôi."
"Đơn hàng cuối cùng? Anh muốn rửa tay gác kiếm sao?" Đôi mắt Nhị Lưu Tử híp lại, cẩn thận quan sát anh vài lần, sao người đàn ông này không nói tiếng nào mà ra quyết định lớn như vậy, lúc trước còn không nghe anh nhắc đến chuyện này.
"Vụ làm ăn này tôi không muốn làm nữa, thời còn trẻ tôi còn tranh đua làm việc, nhưng hiện tại tôi lớn tuổi rồi, lại muốn an cư lạc nghiệp.

Nếu cậu có ý định kết hôn, thì có thể hiểu được tâm trạng của tôi bây giờ." Giang Triều nhún vai nói rồi đi ra ngoài.
Đôi mắt Nhị Lưu Tử trợn tròn lên, đã biết anh ta không tìm được vợ mà ở đó kích thích anh ta, mẹ kiếp.

Chỉ có một người cảm thấy thời điểm buổi chiều khá nhàm chán.

Thời tiết bên ngoài rất lạnh, An Khê rút người trong căn phòng nhỏ, chuyên chú đọc sách về y học.

Ánh sáng trong phòng khá tối, cô chỉ có thể mượn một chút ánh sáng bên khung cửa sổ nhỏ để có thể tập trung đọc sách.

Cửa sổ phòng được dán bởi mấy tờ báo.
Mấy tờ báo bị gió lạnh thổi bay lả tả, có vài chỗ trên đó bị thủng thành mấy cái lỗ.

Gió lạnh theo mấy cái lỗ ấy luồn vào.

Tay của An Khê bị lạnh đến tê cứng, cô đem ly trà đè lên tờ giấy của quyển vở ghi chép, cô hà hơi vào bàn tay để xoa xoa tay cho ấm.
Ổ khóa cửa phòng bị vặn mở ra, Giang Triều bước vào, vừa lúc nhìn thấy cô gái nhỏ cuộn tay chân cả người thành một đống, đầu cô lắc lư không ngừng, đôi tay thì chà xát vào nhau, chân cũng dậm dậm trên mặt đất để sưởi ấm.

Anh chỉ cần bước một bước, sẽ đi đến phía sau An Khê, từ trên cao nhìn xuống phía bên trên mặt bàn.

Vở ghi chép của cô là một bộ tranh vẽ các bộ phận cơ thể một người bằng bút chì và cơ thể đó là của đàn ông.

Vừa nhìn thấy, anh liền biết đây là kiệt tác của ai, khuôn mặt Giang Triều lập tức đen thui.
Anh đưa tay cầm vở ghi chép lên, hành động đó làm kinh động đến An Khê đang chuyên tâm đọc sách, cơ thể cô giật mình một cái.
"Giang Triều, anh lấy vở của em làm gì?"
Đôi mắt cô có hơi đỏ do bị lạnh trợn lên nhìn anh, trông cô giống như một con thỏ trắng lớn.
"Ánh sáng quá mờ, đọc sách sẽ không tốt cho mắt em đâu, quyển vở này tạm thời anh sẽ bảo quản dùm em."
"Không được, anh mau trả lại vở cho em." Nếu là đồ vật khác thì anh có thể giữ, nhưng vở ghi chép này không được, vì những trang đầu quyển vở cô dùng để viết nhật ký, nếu như để anh thấy được...
An Khê lập tức đi lên giành lại nhưng Giang Triều nhanh chóng né được.

Khuôn mặt cô tròn trịa và mũm mĩm, cô không từ bỏ ý định giơ tay muốn lấy lại.


Mỗi lần Giang Triều đều có thể dễ dàng thành công tránh được cô.
"Giang Triều, nếu anh không trả lại quyển vở cho em, em sẽ tức giận." An Khê giữ lấy một cánh tay khác của anh nhằm không cho anh động đậy, một cánh tay khác thì nhắm đến quyển vở mà anh đang cầm bên tay còn lại.
Nhưng do chiều cao của cô thấp hơn anh, cô đành phải nhón chân lên để có thể vươn tới, suýt chút nữa có thể chạm được vào nó, rốt cuộc cô vẫn xem thường chiều cao của anh.
"Anh sẽ đứng im, xem xem em có thể lấy được không." Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô gái nhỏ cũng không tệ, Giang Triều giơ tay lên cao, cười nói.
An Khê nhảy lên vài lần, vẫn không thể chạm tới được quyển vở, nhìn quanh phòng một vòng, một cái ghế cũng không có.

Vừa lúc chiếc giường cách mặt đất không cao, cô dứt khoát cởi đôi giày, leo lên trên giường rồi đứng trên đó, hiện tại chiều cao của cô so với Giang Triều đã cao hơn nữa cái đầu.
Chiều cao tăng lên nhưng chiều rộng thì bị kéo dài một đoạn, cơ thể An Khê bị đổ về phía trước, vừa vặn có thể chạm được đến quyển vở.

Sau một hồi, cô vẫn không thể lấy được nó, do tay của Giang Triều cầm chặt không chịu buông ra! An Khê tức giận trừng mắt nhìn anh, mà anh thì cười tủm tỉm nhìn cô.
Lại một trận chiến nữa nổ ra, cơ thể cô không giữ được cân bằng, cả người nghiêng ngả về phía trước, đôi tay cô quơ quào trên không trung một trận – thôi xong.
Giang Triều bước lên một bước, nhanh tay ôm chặt lấy vòng eo của An Khê, An Khê cũng đưa tay đặt lên vai anh.
Bốn mắt hai người nhìn nhau.

Đôi mắt An Khê trợn lên, mang theo sự hoảng sợ.
Khuôn mặt của hai người rất gần nhau, đôi mắt đầy sương mù giăng kín được phóng đại, có thể nhìn thấy được sự nghiêm túc của anh trong đó.
"An Khê." Giang Triều vô thức nuốt nước miếng, hầu kết lăn một vòng, trong mắt anh như có một ngọn lửa nóng.

Tay anh không tự giác di chuyển trên eo cô.
"Giang Triều, anh mau bỏ em xuống dưới." Trái tim An Khê run rẩy, cô cụp mắt xuống không dám nhìn anh.
Vì sao Giang Triều lại nhìn cô với đôi mắt nóng bỏng như vậy, không phải là anh đã thích người khác rồi sao...
Trong mắt Giang Triều không giấu được sự thất vọng.

Đôi chân An Khê vốn đang ở trên giường, nhưng lại bị Giang Triều dùng sức ôm lấy, trực tiếp lơ lửng ở trên không.

Anh dùng hai tay ôm lấy đùi An Khê.
"An Khê, em đừng trốn anh.".