70 Ấm Áp Sủng Ái Tiểu Trí Thức

Chương 4: Nữ chính trùng sinh rồi (B)



Nữ chính sống lại đối địch đại tiểu thư Điền Khê, kết quả như thế nào không cần nghĩ cũng biết. Trong cuốn tiểu thuyết kia, An Khê vừa vặn đọc được sau này Điền Khê bị Giang Thúy Thúy trù tính gả cho một tên du côn ở trong thôn. Hắn ta chẳng những nóng tính mà còn ham ăn biếng làm.

Chỉ cần vừa nghĩ tới kết cục như vậy, An Khê liền không lạnh mà run. Điền Khê đấu không thắng Giang Thúy Thúy, cô tuyệt đối càng không phải là đối thủ của Giang Thúy Thúy. Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ chính là ngày thường chú ý, đề phòng thủ đoạn của Giang Thúy Thúy, phòng ngừa bị cô ta tính kế.

Cũng may An Khê còn chút may mắn, đó là biết được hướng đi của cốt truyện. Sau khi An Khê tự trấn an bản thân, cảm giác hoảng loạn trong cô cuối cùng cũng yên ổn.

Trong phòng chỉ đốt một ngọn đèn dầu, mùi dầu hỏa rất nặng, soi sáng không đều khuôn mặt của mọi người đang ở đây.

Bí thư Chi bộ giả vờ hút một hơi thuốc, căn bản không có nhả ra vòng khói, tiếp tục thu xếp chuyện của An Khê. Đồng chí trí thức đến thôn Tam Thủy chắc chắn phải ở lại lâu dài, nên việc đầu tiên là giải quyết xong chỗ ở cho người ta.

Nếu là những đại đội sản xuất khác, số người trí thức trẻ nhiều hơn, có thể xin chính quyền phê duyệt khoản tiền để tạm thời tu sửa một căn nhà trệt. Nhưng Tam Thủy thôn của bọn họ, mấy năm như vậy chỉ tới một người thanh niên trí thức, hiện tại sửa lại một cái nhà thì cũng quá mức đi, cho nên chỉ có thể sắp xếp An Khê ở nhà người dân trong thôn.

Nhưng mấy chục hộ gia đình trong thôn này, không có gia đình nào là ông không nắm rõ. Gia đình ai mà không xảy ra cảnh mấy thành viên cùng chen chúc trong một căn nhà nhỏ, có nhà còn chẳng có nỗi cái giường, trực tiếp lót tấm ván gỗ bên dưới, coi như thành một cái giường. Một tấm ván hẹp cho ba bốn người nằm đã là tốt rồi. Không có nhà nào còn dư chỗ ở.

Trong lúc suy nghĩ, Bí thư Chi bộ liếc nhìn Giang Triều mấy lần, mặt Giang Triều ẩn trong bóng tối, không có lên tiếng. Hôm nay thằng nhóc này hình như quá mức yên lặng, may mà đầu óc của thằng nhóc từ trước đến giờ vẫn luôn linh hoạt, "Giang Triều, con xem thử để An Khê nghỉ ngơi ở đâu thì hợp lý?"

"Tình huống của mọi người trong thôn cha hẳn cũng đã biết, khẳng định đều không có chỗ, thôi thì cứ để An Khê ở cùng Tiểu Mai, dù sao phòng của con bé chỉ có một người ngủ, thêm một người nữa thì ngủ dưới đất", Giang Triều phân tích.

Bí thư Chi bộ vỗ đùi, ông đúng là một ông già hồ đồ, suy tính hết nhà người khác, lại quên mất nhà của mình.

"Chú ba à, hay để An Khê ở cùng con đi." Giang Thúy Thúy kích động, một lời nói ra không cần suy nghĩ.

Cô ta tuyệt đối không thể để cho An Khê dễ dàng đến ở nhà Giang Triều, trong mộng của cô ta, hai người bọn họ chính là trong tình huống như vậy liếc mắt đưa tình, quyến rũ nhau.

Nhưng lời nói vào lúc này của cô ta căn bản không cân nhắc tình hình trong nhà mình. "Tình huống trong nhà con chú Ba cũng không phải không biết, tổng cộng mới có mấy căn phòng, chị em các con còn chen chúc nhau, nếu nhét thêm một người vào thì còn ra cái dạng gì nữa."

Bí thư Chi bộ gõ vào điếu thuốc ba lần, trực tiếp giải quyết vấn đề này.

Giang Thúy Thúy trong lòng tức tối, cho An Khê một ánh mắt hung tợn, vừa vặn An Khê quay sang nhìn thấy, cắn môi dưới, trong lòng cảm giác kỳ quặc càng rõ ràng. Giang Thúy Thúy trong tiểu thuyết không phải là người không có chừng mực như vậy.

Giang Triều gọi Giang Tiểu Mai đến, giới thiệu An Khê với Tiểu Mai, thuận tiện nói với Tiểu Mai mấy câu. Giang Tiểu Mai tò mò quan sát An Khê mấy lần.

An Khê lịch sự nở nụ cười, vừa nghĩ tới xung quanh toàn một màu đen, cũng không nhìn thấy được gì, liền thu lại nụ cười. Đi theo sau lưng Giang Tiểu Mai, đến một căn phòng nhỏ nằm ở trong góc.

Vì để tiết kiệm nhiên liệu, buổi tối đều không có đốt đèn. Trong căn phòng chật hẹp chỉ có một cửa sổ nhỏ được phủ bằng giấy báo, có chút ánh sáng yếu ớt xuyên qua tờ báo chiếu vào phòng. An Khê nương nhờ ánh trăng để thu xếp lại hành lý.

Nguyên chủ Điền Khê là vội vả rời khỏi Bắc Kinh, cho nên không mang nhiều đồ đạc, chỉ có mấy bộ quần áo cùng một ít giấy chứng nhận, còn sờ được ở trong góc hành lý mấy viên kẹo hoa quả.

Kẹo hoa quả này là lúc Điền Khê chuẩn bị rời Bắc Kinh, một người bạn cùng lớp có điều kiện gia đình tương đối khá đã kín đáo đưa cho cô, để Điền Khê có thể lấy ra ngậm trong lúc rảnh rỗi.

An Khê rất thích ăn đồ ngọt. Nếu là trước khi xuyên qua, cô nhất định sẽ không ăn kẹo hoa quả. Nhưng ở thời đại này, kẹo hoa quả lại là mặt hàng đắt giá, giống như rượu và thuốc lá, có người cả đời chưa chắc ăn được loại kẹo này.

Giang Tiểu Mai ngồi ở đầu giường, vẫn như cũ tò mò nhìn cô bận rộn, "Chị An Khê, chị là người ở đâu vậy?"

"Người Bắc kinh", An Khê thuận miệng đáp, không phải Điền Khê, cô là An Khê.

Ánh mắt Giang Tiểu Mai sáng lên, trong đêm tối mịt mùng, đôi mắt kia tựa như một thứ ánh sáng, "Chị là người Bắc Kinh thật hả. Em nghe cha em nói ở Bắc Kinh có nhiều chỗ vui lắm, có Tử Cấm Thành và Vạn Lý Trường Thành nữa! Chị An Khê, chị kể em nghe một chút về Bắc Kinh đi!"

An Khê cười, "Giống hệt như cha em nói vậy đó, Bắc Kinh có Tử Cấm Thành, có Vạn Lý Trường Thành,..." Cô nói một số địa điểm tiêu biểu, để Giang Tiểu Mai tự phát huy trí tưởng tượng.

Sau khi An Khê thu dọn xong đồ đạc, trong tay nắm một viên kẹo, cẩn thận lần mò tới mép giường, nhét viên kẹo đường vào trong lòng bàn tay Giang Tiểu Mai.

"Chị An Khê, cái gì đây?", Giang Tiểu Mai nắm chặt viên kẹo hoa quả, giấy gói phát ra tiếng sột soạt.

"Là kẹo hoa quả."

"Ôi chị An Khê, chị thật tốt." Giang Tiểu Mai ôm chầm lấy An Khê, sau đó nhanh chóng bò lên giường, cất viên kẹo dưới gói. Tiểu Mai từng ăn kẹo hoa quảtra rồi, lúc Giang Triều đi lên thị trấn có mua về mấy viên, anh cô so với người khác luôn có biện pháp lấy được thứ tốt. Nhưng mà Tiểu Mai cũng chỉ ăn qua một lần, mùi vị này đã sớm nhớ ở trong lòng.

Hai cô gái nằm ở trên giường, An Khê ngủ ở bên trong, Giang Tiểu Mai bên cạnh đã sớm ngủ say. An Khê quay mặt vào vách tường, nhắm mắt lại mở mắt, chỗ này không phải phòng làm việc trong bệnh việc, cũng không phải bất kỳ chỗ nào trong nhà của cô, đây không phải là mộng, cũng không trở về được. Trong màn đêm yên tĩnh, bóng dáng trên giường khẽ run lên.