70 Ấm Áp Sủng Ái Tiểu Trí Thức

Chương 81



Chủ nhật, Giang Triều và An Khê dẫn hai đứa trẻ lên núi chơi một chuyến, đến buổi chiều mới từ bên ngoài trở về.

Mùa hè trời nóng, cho dù đã là buổi chiều bốn năm giờ nhưng nhiệt độ vẫn rất cao, cơn nóng từ lòng bàn chân đi lên, khiến người bị nóng đến chảy mồ hôi. Thời tiết như vậy vốn dĩ không thích hợp đi chơi, nhưng mà Giang Triều vất vả lắm mới có thể rút ra chút thời gian bồi các cô, cô luyến tiếc lãng phí chút thời gian này.

Tuy rằng cô không quản lý chuyện kinh doanh của Giang Triều, nhưng vẫn hiểu đại khái rằng thời gian trước anh mới bứt ra từ thị trường đồ cổ, hiện tại đang muốn tiến quân vào thị trường địa ốc.

Cô không hiểu biết sâu về tình hình cụ thể của thị trường địa ốc lắm. Đại khái chỉ biết, ít nhất là năm mươi năm sau, đây chắc chắn là ngành sản xuất có lợi nhuận kết xù, ở niên đại kia của cô từng chứng kiến giá nhà Bắc Kinh đã cao đến mức khủng khiếp. Vốn dự định ban đầu của cô chính là thừa dịp thời điểm giá nhà ở Bắc Kinh ở mức thấp mà mua vài căn nhà, sau đó chờ đến khi giá nhà tăng cao, thì chỉ cần ngồi ở nhà chờ tiền vào túi.

Một con cá mặn như cô chỉ theo đuổi có như vậy, lại không ngờ Giang Triều còn ác hơn cô, cô chỉ nghĩ mua mấy căn phòng để sau này không cần lo nghĩ đến việc tiền bạc ăn mặc là đủ rồi, còn anh lại muốn trực tiếp chiếm lấy toàn bộ thị trường địa ốc.

Khó khăn của việc này cô không cách nào tưởng tượng được, nhìn những người đứng đầu cũng đã khiến cô choáng váng rồi. Dù sao cô không có chí hướng kiếm được nhiều tiền, chỉ cần tìm được một công việc ở bệnh viện có thể bảo đảm bản thân không lo ăn mặc là được, còn việc chinh phục thế giới không có trong kế hoạch nhân sinh của cô, vẫn nên lưu lại để cho người đàn ông của cô đi làm đi!

"Giang Triều, em muốn ăn kem." An Khê chỉ tay về người bán hàng rông bên kia đường nói.

Sau khi An Khê nói xong, hai đứa trẻ cũng ồn ào nhảy nhảy nói: "Cha cha, mua kem."

Giang Triều vỗ vỗ đầu hai đứa nhỏ, buồn cười mà đi về phía người bán hàng rong bên kia. Trong nhà anh có nuôi ba đứa trẻ, so với đứa nhỏ thì đứa lớn còn không trưởng thành hơn, may là lúc trước sau khi sinh hai đứa trẻ ra, thì bọn họ không tính sinh thêm em bé nữa, bằng không không biết nhà anh đã ầm ĩ ồn ào cỡ nào đâu!

Hoàng Thụ Thâm ghé trên tay lái xe quan sát hồi lâu, nhìn thấy bóng dáng rời đi của Giang Triều. Chiếc xe jeep quân dụng màu xanh lục ngừng ở bên cạnh một thân cây, ánh sáng xuyên qua từng khe hở của lá cây chiếu lên gương mặt anh ta, gương mặt thô kệch được bao phủ bởi một tầng ánh sáng.

Trong mắt anh ta, An Khê đang ngồi xổm trên mặt đất để lau mồ hôi trên gương mặt hai đứa trẻ. Đây là lần đầu tiên anh ta biết bọn họ đã có đứa trẻ lớn như vậy, hơn nữa còn là hai đứa. Nếu bản thân cô không nói, chắc không ai biết cô đã là mẹ của hai đứa trẻ.

Đây cũng là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cô và Giang Triều ở chung một chỗ, An Khê mặc chiếc váy màu trắng không tay, màu trắng của chiếc váy khiến gương mặt cô trắng như ngà voi. Cô đang so ngón tay với đứa trẻ, dù cách rất xa, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng cười thanh thúy của cô.

Đôi tay to của anh ta gắt gao nắm lấy tay lái, nhắm mắt lại rồi mở mắt.

An Khê thật sự rất yêu anh ta, điều này có thể cảm nhận được khi cô dùng ánh mắt tràn đầy ỷ lại nhìn về phía người đàn ông kia.

"Giang Triều, hai đứa kêu anh đi nhanh một chút." An Khê vẫy vẫy tay với anh.

"Cha ơi, nhanh lên đi." Hai đứa trẻ dùng giọng nói trong trẻo hô lên.

Giang Triều đi đến trước mặt bọn họ, rồi đưa từng cây kem vào trong tay ba mẹ con.

"Giang Triều, sao anh lại không mua cho anh một cây? Đây! Cho anh ăn một miếng này!" An Khê mở giấy của cây kem ra, đưa cây kem đến trước miệng anh.

Giang Triều ngậm cây kem vào miệng rồi liếm mấy lần, rồi mới buông cây kem ra: "Thật ngọt."

An Khê nghiêng cái đầu, ngậm cây kem vào miệng, trên gương mặt không tự chủ mà đỏ ửng lên. Cô cắn một miếng nhỏ của cây kem, mơ hồ hỏi một câu: "Chỗ nào ngọt?"

Phản ứng này sợ là không biết đã lệch đi nơi nào, đáy mắt Giang Triều xuất hiện một tầng thâm ý, ở bên tai cô nhỏ giọng nói: "Em đang nghĩ cái gì vậy? Chơi lâu như vậy chắc là đã đói bụng rồi phải không?"

An Khê trừng mắt liếc anh một cái, hận không để đưa mặt vùi vào khe đất, lời không đứng đắn của Giang Triều khi nói chuyện với cô, sao cô có thể nghe không hiểu chứ.

Hai người nắm tay hai đứa trẻ đi về phía trước.

"Giang Triều." Thấy hai người càng đi càng gần, Hoàng Thụ Thâm hô lên.

Nhìn theo nơi phát ra thanh âm, Giang Triệu nhìn thấy Hoàng Thụ Thâm nhảy xuống từ trên xe, anh hơi cau mày lại, trong mắt mang theo sự xem xét.



Đã một năm không gặp, Hoàng Thụ Thâm đột nhiên xuất hiện khiến anh không biết nguyên nhân, chỉ nghĩ chắn An Khê ở phía sau.

Sự phòng bị của Giang Triều, khiến trong lòng anh ta hơi khổ sở.

An Khê không rõ giữa hai người đàn ông này xảy ra chuyện gì, cô cho rằng Hoàng Thụ Thâm lại đây một chuyến là để tìm Giang Triều, nói: "Hai người nói chuyện đi, tôi đi về trước."

Giang Triều gật gật đầu, bàn tay nắm lấy tay An Khê buông lỏng. Anh không muốn An Khê và một người đàn ông có ý đồ với cô ở gần nhau.

An Khê vừa định dắt tay hai đứa trẻ đi, thì Hoàng Thụ Thâm mở miệng nói: "An Khê, tôi đến đây là để tìm cô."

Đôi mày Giang Triều càng nhăn chặt hơn, Hoàng Thụ Thâm lại coi như không thấy, mà nói với cô: "Có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ."

"Chuyện gì?" An Khê hỏi.

"Tôi tới đây chủ yếu là muốn xin lỗi cô, ngày hôm qua khi cô đến nhà tôi, mẹ tôi đã có thái độ không tốt để chiêu đãi cô, khiến cô bị lạnh nhạt, tôi thay mẹ tôi xin lỗi cô. Tôi lại muốn mời cô ra tay một lần nữa, hỗ trợ việc trị liệu bệnh của ông nội tôi. Cô yên tâm, chỉ cần chuyện nhà họ Hoàng của tôi có thể làm được, dù là yêu cầu gì cô có thể nói với tôi."

Lời nói và phong cách làm việc của Hoàng Thụ Thâm rất giống nhau, ngắn gọn mạnh mẽ. Nếu không biết còn cho rằng anh ta đang báo cáo trong cuộc họp đấy!

An Khê nghe xong, chỉ cảm thấy vừa bất ngờ vừa buồn cười, cô không ngờ nhà họ Hoàng mà ngày hôm qua cô tới lại có quan hệ với Hoàng Thụ Thâm, nên nói đây là duyên phận hay là nghiệt duyên đây!

"Huấn luận viên Hoàng, rất xin lỗi, tôi chỉ là một sinh viên học y, trình độ của tôi hữu hạn, sợ là không giúp được gì."

"An Khê, tôi biết cô có năng lực này, có thể nể mặt mũi của tôi mà đến nhà tôi lần nữa để xem bệnh cho ông nội tôi không?" Hoàng Thụ Thâm thấp giọng cầu xin.

An Khê quay đầu nhìn về Giang Triều, Giang Triều cho cô một ánh mắt, ý bảo là tùy ý cô. Tuy rằng anh không thích An Khê và Hoàng Thụ Thâm ở bên nhau, nhưng anh sẽ không can thiệp vào mỗi cái quyết định của cô.

"Tôi muốn nói lời nói thật với anh, việc chữa bệnh của chúng tôi là dựa vào sự tin tưởng của người nhà. Nếu nhà anh không hoàn toàn tin tưởng tôi, như vậy thì dù có mời tôi đến nhà, kết quả cũng không thay đổi gì, một khi đã như vậy, tôi nghĩ đừng làm chậm trễ thời gian của nhau thì tốt hơn."

"Lần này về nhà tôi chỉ có mấy ngày nghỉ, thời gian ở trong nhà cũng không nhiều lắm, cha tôi kêu tôi lại đây chính là mang theo sự thành ý hoàn toàn. Chỉ cần cô chịu giúp đỡ, chúng tôi nguyện ý lấy ra trăm phần trăm tín nhiệm."

"Trong khoảng thời gian này cô tương đối bận, hiện tại nói chuyện cũng vô dụng, chờ thêm thời gian nữa rồi nói sau!"

Hoàng Thụ Thâm nghe vậy cũng không dây dưa nữa, chỉ là đôi mắt kia của anh ta vẫn tràn đầy sự kiên định.

Sau khi về đến nhà, Giang Triều xốc bức màn cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chiếc xe jeep màu xanh lục vẫn không có dấu hiệu sẽ rời đi. Giang Triều ôm ngực, trên gương mặt nở nụ cười như có như không.

"An An, Hoàng Thụ Thâm định tính toán lì lợm la liếm, em nói xem em có thể bị đả động bởi thành ý của anh ta hay không?"

"Nói không chừng là có thể đấy!" An Khê thuận miệng đáp một câu, bỏ trái dưa hấu mà cô mua ở trên đường vào trong nước. Sau đó vẩy nước trên tay đi, rồi tiếp tục bận rộn trong phòng bếp.

"Nói không chừng à?" Ý cười ở đáy mắt Giang Triều gia tăng.

Trời còn đang nóng, mà An Khê lại rùng mình một cái, cô không nhịn được lắc lắc đầu, nói với Giang Triều: "Giang Triều, anh cắt trái dưa hấu ra đi! Nếu Hoàng Thụ Thâm còn ở dưới, thì anh ra ngoài đưa cho anh ta một miếng dưa hấu."

"Không!"

"Nếu anh không đi thì em đi tặng nhé?" An Khê xoay đầu, hài hước cười nói với anh.

"Em dám đi thì anh dám đánh gãy chân em."



"Vậy à! Em đợi anh không có ở đây thì lén đi xuống vậy?" Cô khẽ hừ một tiếng.

Ai mà không biết uy hiếp người khác chứ!

Đôi mắt Giang Triều híp lại, đi đến phòng bếp nắm lấy tay An Khê rồi lôi kéo ra bên ngoài.

"Giang Triều, em còn phải nấu cơm, anh kéo em đi làm gì?" An Khê vung vẫy cổ tay, bản thân cô nhanh chóng bị mang ra bên ngoài.

Giang Triều kéo cô đến bên cửa sổ, cằm chống lên đỉnh đầu cô, tầm mắt anh nhìn ra bên ngoài. Một lát sau, khóe môi anh nhếch lên nụ cười.

An Khê mơ hồ vẫn chưa rõ ràng tính huống lắm, đã bị Giang Triều cúi đầu hôn lên môi.

"Giang Triều?" Âm cuối đã bị chặn trong miệng.

Trên mặt cô vừa xấu hổ vừa buồn bực, tuy rằng cô đã hôn Giang Triều không biết bao nhiêu lần, nhưng bên cạnh cửa sổ là nơi có thể bị người khác nhìn trộm, khiến đáy lòng cô có hơi nhút nhát khi hôn ở đây.

An Khê cắn chặt hàm răng, mặc kệ Giang Triều vừa đe dọa vừa dụ dỗ như thế nào thì cô vẫn không hé môi. Giang Triều dứt khoát bỏ đôi môi, hôn liếm lên vành tai của cô.

Dáng vẻ muốn kêu ra tiếng lại không dám của cô khiến anh vui vẻ, anh ôm lấy cười một cách tùy tiện.

"An An, em thật ngọt."

An Khê vừa xấu hổ vừa buồn bực, hai tay của hai người họ gắt gao nắm chặt lấy nhau: "Hôm nay nếu để anh lên giường thì em sẽ không họ An."

"Không sao, không họ An, thì lấy họ anh cũng được."

"Giang Triều!" An Khê nghiến răng nghiến lợi nói.

"Anh đây anh đây, anh đi bổ dưa hấu."

An Khê che miệng, không nhịn được mà liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái, gương mặt cô hồng lên như rặng mây đỏ đang trôi nổi ở không trung.

Ngoài cửa sổ, thanh âm của côn trùng kêu vang ở bên ngoài không dứt bên tai, Hoàng Thụ Thâm chôn mặt vào tay lái, hai hình bóng dây dưa ở bên ngoài xuất hiện trong đầu anh ta, muốn vứt đi cũng vứt không được, anh ta lại ngửa đầu nhìn rặng mây đỏ ở bên ngoài, không nhịn được mà cười tự giễu.

"An Khê nhờ tôi đưa xuống cho cậu." Giang Triều nhảy lên ngồi ở vị trí ghế phụ, đặt khối dưa hấu lên kệ trước tay lái của xe: "Trông còn rất xuất sắc đấy!"

"Anh so với suy nghĩ của tôi còn cẩn thận hơn." Hoàng Thụ Thâm xoay tay lái một chút, anh ta đã khôi phục sự bình tĩnh.

Giang Triều cười lạnh nói: "Cậu cảm thấy tôi nên hào phóng với người mơ ước vợ của tôi sao?"

Dưới đáy mắt của Hoàng Thụ Thâm nổi lên tia gợn sóng: "Giang Triều, thật ra anh chỉ hơn tôi ở chỗ chiếm được cơ hội trước thôi, nếu chúng ta đều ở vạch xuất phát, anh cảm thấy anh có thể có nhiều phần thắng hơn tôi sao?"

Anh ta biết, ở trước mặt một người sắc bén như Giang Triều, muốn che giấu chút tâm tư đều là vô dụng.

"Tôi chỉ cần cơ hội trước là đủ rồi. Tôi cũng không có khả năng cho cậu có cơ hội ở điểm xuất phát với tôi."

Đôi môi của Hoàng Thụ Thâm mím thành một đường thẳng: "Tôi biết, cho nên mong anh hãy yên tâm, tôi sẽ không có tâm tư khác."

Sau khi chứng kiến tất cả, anh ta cũng đã tỉnh táo để biết được hiện thực, là anh ta và cô chỉ là hai đường thẳng song song không liên quan đến nhau. Chỉ là cái giá của việc thanh tỉnh này lại khiến anh ta thống khổ đến mức chịu không nổi.