71 Năm Sau Khi Nhân Loại Biến Tình

Chương 65: Tăng Tốc San Cuối Cùng Phần Một





Phòng chỉ huy.
Sau khi Địch Kỳ Dã ngồi xuống, hắn vẫn không nói gì.
Bốn người đứng trước bàn trong tư thế quân sự tiêu chuẩn, bởi vì không có lệnh của thượng tướng, bọn họ đều im lặng, không có động tĩnh gì.
Địch Kỳ Dã tự hỏi về sơ Eve và Cố Trường An.
Trong báo cáo khám nghiệm tử thi của sơ Eve, xương chân của bà bị gãy nhiều lần bất thường, mà ký ức đột nhiên quay lại của hắn khiến Địch Kỳ Dã hoảng hốt, khiến hắn vô cùng nghi ngờ về thân thế của sơ Eve.
Nếu sơ Eve không phải là con người, hoặc nếu sơ Eve bị thứ gì đó nhập vào...!Dù sao, bất kể "sơ Eve" là sinh vật thế nào, rất có thể bà ấy vẫn chưa chết.
Vấn đề là, Địch Kỳ Dã cẩn thận nhớ lại, trừ lúc sơ Eve tẩy não dạy dỗ Cố Trường An ra, đối với những hành động khác của bà, hắn chẳng hiểu Eve rốt cục có ý định gì.
Bà là một vị sơ già của cô nhi viện, khổ hơn người thường rất nhiều, nhưng dựa vào ký ức của mình, Địch Kỳ Dã thấy rằng bà lúc nào cũng vui vẻ vô lo, lúc nào cũng đưa hết việc cho Cố Trường An làm, đồng thời bà cũng rất thật lòng thân thiện tốt bụng với người khác, nếu giúp được sẽ giúp, khiến cho nông dân quanh đó hết lòng khen ngợi.
Bà cũng chưa bao giờ bỏ cô nhi viện mà đi.
Nói cách khác, Địch Kỳ Dã không nghĩ được sơ Eve ở cô nhi viện Stardust nhiều năm thế rốt cục vì mục đích gì.
Mà sơ Eve chỉ tẩy não dạy dỗ Cố Trường An bằng cách không ngừng xúi giục Omega này phải hết lòng bảo vệ và cống hiến cho nhân loại.
Ở trong mắt Địch Kỳ Dã, đây đương nhiên là một hành động vô cùng bệnh hoạn.

Nếu không phải do không hiểu sao lại mất trí nhớ lần này, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ đứng im nhìn sơ Eve tiếp tục xúi giục Cố Trường An như vậy.
Nhưng lạnh lùng khách quan đánh giá chuyện này thì, việc tẩy não này, ngoại trừ việc sẽ đem lại nguy hiểm cực kỳ lớn cho Cố Trường An, đối với Loại Địa Cầu hay loài người có vẻ như cũng không có ảnh hưởng gì cho lắm.

Một sinh vật không phải con người ẩn núp ở cô nhi viện mấy năm, ngoại trừ tẩy não một đứa bé Omega chưa làm gì sai cả, thì rốt cục còn muốn làm gì nữa?
Địch Kỳ Dã vẫn luôn tự hỏi vấn đề này.
Sau khi tự hỏi xong, hắn rút ra kết luận: nếu hành vi của sơ Eve không giải thích được, thế thì mấu chốt của vấn đề đương nhiên nằm ở người có liên hệ duy nhất với chuyện này - nằm trên người Cố Trường An.
Cố Trường An là một Omega.
Lúc trước, bởi vì Cố Trường An thực sự không có bất kỳ dấu hiệu xuất hiện kỳ động tình nào, thậm chí còn không có mùi pheromone, sau khi Địch Kỳ Dã cân nhắc nhiều lần, anh đã được đưa vào Tiên phong doanh.

Cũng vì đã chịu trách nhiệm với quyết định này, ngay cả khi Cố Trường An không có bất kỳ dấu hiệu nào, Địch Kỳ Dã vẫn thường xuyên đúng lúc cho Cố Trường An thuốc ức chế Omega.
Đánh cược nguy hiểm nhường này là vì sức mạnh của Cố Trường An.
Tiên phong doanh thật sự quá thiếu người.
Bây giờ nghĩ lại, Địch Kỳ Dã không thể không suy luận lại: nếu không phải là "sơ Eve ngoại trừ tẩy não Cố Trường An thì chẳng làm gì cả", mà là "sơ Eve đến để tẩy não Cố Trường An" thì sao?
Nói cách khác, không phải ngẫu nhiên mà Omega Cố Trường An này lại mạnh mẽ như vậy, mà chắc chắn Cố Trường An sẽ trở nên mạnh mẽ ư? Nếu không phải thế thì tại sao sơ Eve lại muốn ẩn núp ở cô nhi viện để tẩy não anh? Thế thì, sao sơ Eve lại biết được chắc chắn Cố Trường An sẽ trở nên mạnh mẽ?
Kết luận cuối cùng khiến Địch Kỳ Dã hoảng hốt.
Đó chính là, Cố Trường An có lẽ là một sinh vật giống sơ Eve.
Mà có thể chính bản thân Cố Trường An cũng không biết điều này.
Đây là lý do tại sao Địch Kỳ Dã nhớ đến quả cầu thủy tinh mà sơ Eve đã để lại cho Cố Trường An đầu tiên, cũng hỏi mượn nó từ tay Cố Trường An để kiểm tra.

Nó là thứ đặc biệt mà sơ Eve đã để lại, có thể là một manh mối để giải quyết bí ẩn về danh tính của hai người này.
Hành lý của Tiên phong doanh cũng xấp xỉ đồ tùy táng*, nên Cố Trường An không thể không mang theo quả cầu thủy tinh bên mình.
(*) đồ đem chôn trước khi chết
Tuy nhiên, phản ứng của Cố Trường An giống như thể anh không biết đến sự tồn tại của quả cầu thủy tinh - anh cho rằng có điều gì đó không ổn với ký ức của bọn họ.
Lại là ký ức.
Địch Kỳ Dã đã chán trò này lắm rồi.


Không cần biết việc ký ức đảo lộn này có phải do "sơ Eve" làm hay không, Địch Kỳ Dã cũng đã rất ghét rồi, thậm chí còn thấy hơi chán ngán.

Địch Kỳ Dã nhận ra ngọn nguồn của cảm xúc của hắn chính là vì mặc kệ việc bóp méo ký ức này có đơn giản thô bạo đến đâu, thậm chí có khi còn hơi ấu trĩ, sự thật lại là bọn họ chẳng thể đối phó được với nó chút nào cả.

Không có cách ngăn lại, cũng chẳng có cách để phản kháng.
Một kẻ thù thật thật giả giả như vậy, một thủ đoạn đơn giản và thô thiển như vậy, cộng với sức mạnh cơ bản không thể đấu lại được, cho dù thủ đoạn của bà ấy có trẻ con và nực cười đến vậy thì bọn họ cũng sẽ luôn có thể bị bà xoay mòng mòng.
Cấp dưới của hắn liều mạng hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm, đối với bà cũng chỉ là một trò chơi có thể tùy ý giả mạo, lúc trốn khỏi bà ta thì sẽ bị thay đổi ký ức.

Địch Kỳ Dã nghe báo cáo cũng chẳng biết phân biệt cái nào là thật cái nào là giả nữa.
Nghĩ đến đây, Địch Kỳ Dã nghiến chặt răng, hận bản thân không thể đường đường chính chính đánh một trận với sinh vật buồn cười này.
Nhưng mà, cuối cùng thì, tất cả lửa giận cũng đơn giản chỉ bị đốt càng ngày càng to vì một sự thật đơn giản - bọn họ vô dụng.

Địch Kỳ Dã đỡ trán, rốt cục cũng cất tiếng, thở dài ra lệnh, "GCA95872, báo cáo tình hình nhiệm vụ đầy đủ chi tiết."
Cố Trường An thấy thượng tướng hiếm hoi tỏ vẻ mệt mỏi, thầm lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể nhanh chóng đáp, "Vâng!"
Sau đó, Cố Trường An, dưới sự bổ sung thỉnh thoảng của ba người còn lại, thuật lại chi tiết nhiệm vụ tìm kiếm của bọn họ.

Anh kể rõ hành trình từ hành tinh số 1 đến Trái Đất, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, không giấu gì kể hết với thượng tướng, bao gồm cả chuyện lúc quay về điểm xuất phát bọn họ tìm thấy những điểm đáng ngờ trong ký ức, cũng có sự thay đổi trong mối quan hệ của bốn người bọn họ.
Cho dù đó là chuyện về đám cừu khổng lồ đen trắng của Hành tinh số 1, Thiếu tá Konstantin để lại thẻ sắt được đánh số của đồng nghiệp, hay sự thật về Trùng tộc và loài người, chân tướng của Trái Đất và Sao Hỏa, những tin tức này đều đảo lộn hết nhận thức hiện tại của bất kỳ ai.

Bởi vì bốn người có trí nhớ không bình thường, Địch Kỳ Dã có ý muốn kiểm tra rõ, lúc nghe hắn không hề nhúc nhích lông mày chút nào.
Mà bốn người này thế mà lại thành hai cặp đôi cơ đấy - nhìn vẻ mặt của bốn người toàn vẻ yêu đương đắm đuối, cái này lại làm Địch Kỳ Dã nhướng mày.
Mà cái này cũng là vì trí nhớ của bốn người có vấn đề.
Cả Don và Chamberlain đều là Alpha, nếu tình cảm này sinh ra do ký ức có vấn đề, khi khôi phục lại ký ức thì tệ nhất cũng chỉ là chia tay mà thôi.

Nhưng Cố Trường An và Seryozha thế mà lại còn là AO định mệnh.

Nếu hai người hẹn hò vì ký ức không bình thường, mặc dù pheromone có thể hòa hợp đấy, nếu không có tình cảm mà cứ hẹn hò như vậy, nếu ký ức quay lại thì chia tay cũng gay go to.

Lại còn, hai người thế mà lại là hai chiến lực hàng đầu của Tiên phong doanh.

Lúc hắn nghĩ đến đây, AI báo cáo hai tin liên tiếp.
"Thượng tướng, trung tâm cải tạo phái đội phẫu thuật đến, bọn họ đang chờ ở phòng y tế."
"Kitano Hikari đến thăm, đang ở ngoài cổng."
Trùng hợp ghê.
Địch Kỳ Dã nhướng mày, nói nhanh cho bốn người về van gene, đồng thời bảo Seryozha, Don và Chamberlain đến phòng y tế thực hiện phẫu thuật.
Rốt cuộc thì, van gene cũng là một vấn đề quan trọng, nên Địch Kỳ Dã giải thích thêm, "Cá nhân tôi không tin tưởng Kitano Hikari, nhưng những số liệu liên quan đến loại bỏ van gene đã được công khai, chuyên gia Loại Địa Cầu cũng không có nghi ngờ gì.

Đến bây giờ, cũng không có xuất hiện tin tức gì về di chứng cả.

Nên là, tôi không thể không đồng ý việc hạ lệnh toàn quân về yêu cầu này."
"Vì nhiệm vụ tìm kiếm, các cậu là những người cuối cùng trong toàn quân được phẫu thuật loại bỏ van gene.

Những ảnh hưởng sau khi phẫu thuật van gene sẽ được đội phẫu thuật giải thích cặn kẽ cho các cậu.

Tất cả các quân nhân có quân hàm trên dưới Tiên phong doanh đều được tôi trao quyền từ chối phẫu thuật, mọi hậu quả sẽ do tôi gánh chịu, và các cậu cũng không phải là ngoại lệ.

Cố đại tá và tôi còn có chuyện muốn nói, nên các cậu hãy đến gặp đội phẫu thuật và tự quyết định."
Ba người đồng thanh nói "Rõ!", sau đó đi mất.
Trước khi đi, Chamberlain vội vàng quay người, đặt một con búp bê bạch tuộc trong suốt lên bàn Địch thượng tướng.

Kết cấu sền sệt như thạch khiến con búp bê bạch tuộc trước khi đáp xuống bàn còn vui sướng nảy lên hai lần.
Địch Kỳ Dã không biết nói gì, "...Giải thích."
Chamberlain giải thích nhanh chóng, "Thượng tướng, tôi tìm thấy cái này trong túi hành lý của mình trước khi xuống tàu.

Nó hẳn là một bản sao lưu dữ liệu, nhưng loại dữ liệu của nó không tương thích với bất kỳ công nghệ nào mà chúng ta sử dụng.

Suy luận hợp lý thì tôi cho rằng nó chỉ có thể là một bản sao lưu của dữ liệu tàu Conquest.

Thượng tướng, tôi xin phép được sử dụng tàu Conquest để nghiên cứu nó, tôi nghĩ rằng tôi có thể tìm ra manh mối về việc ký ức bị thay đổi từ nó."
Địch Kỳ Dã nhẹ gật đầu, "Tôi cần cậu giải thích chi tiết hơn, chuyện này chúng ta sẽ thảo luận vào ngày mai.

Cậu cứ đi trước đi."
Chamberlain lại đồng ý, quay người đi mất.
Trong phòng chỉ huy chỉ còn lại hai người Địch Kỳ Dã và Cố Trường An.
Cố Trường An cố gắng ép mệt mỏi xuống, trong chốc lát nghĩ lại tất cả những gì mình đã nói sau khi bước vào phòng chỉ huy hôm nay, nhắc nhở, "Thượng tướng, hình như ngài có khách."
Địch Kỳ Dã tặc lưỡi, ra lệnh cho AI, "Cho cái thứ ngoài cổng đi vào.

Tìm hai người giám sát gã."
"Có vẻ như ngài rất ghét người đó," lúc Cố Trường An nói đến đây, không hiểu sao đáy lòng lại cảm thấy vô cùng đồng cảm, hơi kỳ quái nói tiếp, "Hình như tôi cũng có vẻ rất ghét người đó."
Địch Kỳ Dã kỳ lạ nhìn anh một chút, muốn thử, buồn cười hỏi, "Cậu đâu có quen gã.

Cậu biết gã ư?"
Cố Trường An bỗng nhiên nhăn mày, lắc đầu, "Tôi không biết."
Biểu hiện của Cố Trường An có chút kỳ lạ.
Địch Kỳ Dã nhướng mày, ngược lại nói tiếp, "Giới tính của cậu không thể được tiết lộ, mà trung tâm cải tạo là người của Hội đồng Liên minh, tôi không thể xin phép loại bỏ van gene cho cậu."
Cố Trường An không biết đang nghĩ gì, nhưng lập tức đáp, "Không sao, cho dù bọn họ có được loại bỏ van gene, tôi cũng mạnh hơn bọn họ."
Trước khi anh có thể trả lời, Địch Kỳ Dã đã đoán trước được câu trả lời của anh.

Đây là sự tự tin gì chứ.

Mặc dù đã biết rõ thực lực của Omega cấp dưới này, Địch Kỳ Dã cũng không thể không chửi thầm trong lòng - sơ Eve tẩy não cũng giỏi thật.
Nghĩ đến sơ Eve, Địch Kỳ Dã lại không thể không thấy cáu.

Bấy giờ, AI lại nhắc nhở, "Đang tới."
Cố Trường An hiểu ý hỏi, "Ngài có cần tôi rời đi không?"
Địch Kỳ Dã có quá nhiều câu hỏi nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu, liền xua tay nói, "Tránh sang một bên, tôi còn chưa hỏi xong đâu."
Cố Trường An nghe lời, bước về phía trước, đứng đằng sau ghế của thượng tướng.
Tiếng đập cửa vang lên.
Kitano Hikari đến.

Phòng y tế.
Đội phẫu thuật sử dụng ba video để phân tích chi tiết cho bọn họ những ưu và nhược điểm của việc phẫu thuật loại bỏ van gene - tức là chỉ có ưu và không có nhược điểm.
Chamberlain hỏi, "Có trường hợp nào trước đây của Tiên phong doanh không chấp nhận phẫu thuật không?"
Đội giải phẫu thành thật trả lời, "Một trường hợp: Địch thượng tướng của các anh."
Câu trả lời này quá vô nghĩa.

Địch thượng tướng vốn không phải loài người ABO, hắn là loài người nguyên thủy.
Cuối cùng, ba người đều quyết định phẫu thuật loại bỏ van gene.
Nhóm phẫu thuật đã đưa đủ người để thực hiện đồng thời ba ca phẫu thuật loại bỏ van gene.
Seryozha muốn giảm bớt khoảng cách sức mạnh giữa cậu và đại tá.

Mặc dù ảnh hưởng của việc loại bỏ van gene có lẽ không đáng kể so với sức mạnh của đại tá, Seryozha vẫn muốn sức mạnh của mình càng gần bằng đại tá càng tốt.
Cảm giác bất an không thể nắm bắt, dường như có thể mất đi đại tá bất cứ lúc nào cứ lan tỏa trong tim cậu, như một loài thực vật thủy sinh đang sinh sôi nảy nở nhanh chóng.

Cậu đã cố gắng hết sức để kiểm soát nó, nhưng vẫn không thể thoát khỏi nó.
Vì vậy, Seryozha bước vào phòng phẫu thuật không chút do dự.
Mà, cùng lúc đó, bên ngoài phòng phẫu thuật, Chamberlain đang ngăn Don lại để nói chuyện.
Don cười chê hắn, "Ngài Chamberlain sợ ư?"
Chamberlain cười rộ lên, lắc đầu, "Không phải."
"Ồ," Don chớp mắt, "Thế thì là do chưa vào trong đó đã nhớ tôi sao?"
Chamberlain lại cười, nhưng rất nhanh lại nghiêm mặt, nắm chặt tay Don, nói, "Tôi biết em đang nghi ngờ, lo lắng rốt cuộc tình cảm giữa chúng ta là thật hay giả.

Không, chính xác thì điều mà em nghi ngờ và lo lắng chính là tình cảm của tôi dành cho em rốt cuộc có phải là thật hay không."
Gương mặt xinh đẹp của Don trong chốc lát không có phản ứng gì cả.

Anh muốn thoát ra, nhưng Chamberlain không hề buông tay.

Chamberlain nghiêm túc tiếp tục: "Mặc dù vậy, em vẫn không từ chối tôi.

Tôi rất biết ơn em.

Tôi hiểu sự nghi ngờ của em, nhưng tôi mong em sẽ tin tôi.

Có một số chuyện tôi vẫn chưa kể cho em.

Hãy cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ kể cho em nghe một số chuyện trong quá khứ.

Quá khứ đó không liên quan gì đến em, và em phải nhớ kỹ điều này, nó không liên quan gì đến em.

Tôi đã định mãi mãi giấu em chuyện này, và em thực ra cũng không cần phải biết về nó.

Em nói tôi ích kỷ cũng được, nhưng tôi phải khiến em hiểu rằng không gì có thể khiến tôi rời xa em được.

Tin tôi, được không?"
Giả vờ mấy ngày nay lại bị Chamberlain nói toẹt ra, Don vừa xấu hổ vừa không thể không thấy cảm động.

Nhưng sau khi anh nghe Chamberlain nói xong, anh lại thấy bối rối, vô thức nhíu mày, "Rốt cuộc anh đang nói về cái gì?"
Chamberlain chần chừ, do dự nói, "Tôi...!em sẽ hiểu thôi, đợi đến mai, đến mai chắc chắn tôi sẽ nói cho em."
Don không biết trả lời thế nào, vội vàng đáp, "Được thôi.

Chúng ta..."
Chamberlain nhanh chóng nói luôn, "Phẫu thuật xong, tôi sẽ đợi em ở phòng nghỉ."
"Được."
Don gật đầu, quay người đi vào phòng phẫu thuật của mình.

Chamberlain nhìn anh đi vào, làm một động tác cầu nguyện cho anh, sau đó cũng đi vào phòng phẫu thuật của mình.
Cùng lúc đó, trong phòng chỉ huy, Cố Trường An đã cử động cổ tay của mình.

truyện kiếm hiệp hay
Ngay khi Kitano Hikari bước vào, gã đã tỏ vẻ không hài lòng vì có một bên thứ ba hiện diện, nhưng Địch Kỳ Dã không hề nhân nhượng, nóng nảy bảo gã hãy nói cho xong những gì mình cần nói.
Sau đó, Kitano Hikari lại nói những lời điên khùng một lần nữa.

Địch Kỳ Dã nghe cái này nhàm hết cả tai rồi - đằng nào thì Kitano Hikari lần nào cũng nói với hắn như vậy, nhưng đây lại là lần đầu tiên Cố Trường An nghe những lời này.
Cố Trường An cho rằng bất kỳ vị đồng nghiệp nào trong Tiên phong doanh ở đây bây giờ cũng sẽ đều làm như anh mà thôi - anh luôn sẵn sàng đấm bay tên Trùng tộc đáng khinh dám mơ ước Địch thượng tướng ra khỏi cửa lớn của Tiên phong doanh bất cứ lúc nào.
Kitano Hikari vẫn chưa nói xong, còn tổng kết lại, "Địch thượng tướng, người Trung Quốc các anh có một câu thành ngữ - Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.


Anh ở đây sẽ mãi mãi cô đơn như vậy - luôn luôn có thể bị tước đoạt mọi thứ bất cứ lúc nào, không có một cộng đồng mà anh có thể tin tưởng, anh chỉ có chính mình.

Anh và tôi có thể tạo ra một chủng tộc mới cao hơn, tôi sẽ tạo ra cơ thể tốt nhất và đẹp nhất cho anh, và chúng ta sẽ có những đứa con hoàn hảo nhất.

Việc gì anh phải giam mình trong một cái lồng là Loại Địa Cầu?"
Nói đến đây, Kitano Hikari không thể không mỉm cười, vẻ mặt say mê.

Hắn nói tiếp, "Không lâu sau, Loại Địa Cầu sẽ trở thành cái lồng của tôi.

Anh không rời đi cùng tôi thì cũng chỉ có thể trở thành một phần của đám thú bị mắc kẹt mà thôi.

Anh sẽ vĩnh viễn là nô lệ của tôi, có chạy đằng trời cũng không thoát.

Địch thượng tướng, anh vẫn muốn không thức thời như này sao?"
Địch Kỳ Dã bắt được trọng điểm, nheo mắt hỏi, "Loại Địa Cầu trở thành lồng thú của ngươi nghĩa là sao?"
Kitano Hikari kiêu căng nói, "Nghĩa là trở thành chim trong lồng của tôi.

Tôi sẽ không giải thích cho anh.

Nhưng mà, nếu anh rời đi cùng tôi, tôi sẽ vui lòng thông báo cho anh trước về kế hoạch của mình."
Đây là uy hiếp.
Địch Kỳ Dã sầm mặt.
Địch Kỳ Dã bỗng nghĩ ra một ý tưởng.

Ý tưởng này hơi lạ, Địch Kỳ Dã cũng không nắm chắc thành công lắm, nhưng hắn nhìn Kitano Hikari, muốn thử một chút, tỏ vẻ lạnh lùng bình tĩnh, hỏi, "Ngươi có biết Eve là ai không?"
Kitano Hikari kinh hoàng nhìn hắn, theo bản năng tức giận hỏi lại, "Sao ngươi lại biết đến Eve!"
Bề ngoài Địch Kỳ Dã tỏ vẻ rất bình tĩnh, nhưng đáy lòng lại nổi lên một cơn sóng dữ.
Kitano Hikari biết Eve, mà mục đích của Eve...!Cố Trường An...
Rõ ràng trong phòng chỉ huy chỉ có ba người, Kitano Hikari lại lo lắng nhìn trái nhìn phải, cứ như sợ ai đó đột nhiên xuất hiện.
Sau đó gã bình tĩnh trở lại, âm hiểm nhìn Địch Kỳ Dã, nửa thử nửa uy hiếp nói, "Nếu anh biết Eve, anh nên biết tôi có sức mạnh của thần, kế hoạch chim trong lồng của tôi cũng không phải nói suông.

Tôi hỏi anh một lần nữa, anh có đi theo tôi không?"
Địch Kỳ Dã quả quyết cự tuyệt, "Không.

Ta sẽ không đi theo ngươi, mà ngươi cũng sẽ không đi đâu hết."
Nghe vậy, Cố Trường An cử động, muốn bắt lấy Kitano Hikari.
Kitano Hikari lại nở một nụ cười quái dị.
Cố Trường An thầm nghĩ không ổn.

Trong nháy mắt đó, ánh sáng bỗng trào ra từ trong cơ thể Kitano Hikari.

Ánh sáng đó lập tức xé nát cơ thể của Kitano Hikari, làm thịt và nội tạng văng tung tóe, sau đó hướng về phía Địch Kỳ Dã.
Tốc độ của ánh sáng đó rất nhanh, nhưng trong mắt Cố Trường An vẫn có khả năng đỡ được, anh liền lập tức xoay người, chen giữa Địch thượng tướng và cái bàn, dùng cơ thể chắn trước mặt thượng tướng.

Địch Kỳ Dã trơ mắt nhìn một người phát sáng xong tự bạo trước mặt mình, sau đó lại trơ mắt nhìn Cố Trường An chắn trước mặt mình, cả người tỏa ra một luồng sáng nhè nhẹ.
Cố Trường An đang phát sáng cúi người hỏi, "Ngài không sao chứ?"
Địch Kỳ Dã không nói nên lời, ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Trường An đang tỏa sáng, chỉ ra "...Cậu đang phát sáng này.

Cậu không sao chứ?"
Cố Trường An cảm nhận tình trạng cơ thể của mình, cảm thấy như vừa được hấp thụ một loại năng lượng nào đó, thành thật trả lời, "Tôi thấy hình như mình mạnh hơn một chút."
"..."
Địch Kỳ Dã cảm thấy hắn có thể cố gắng không phát điên, vậy nên bản thân hắn cũng đúng là rất mạnh.
Có người gõ cửa, hoảng hốt hỏi, "Thượng tướng, ngài bị thương ư? Làm ơn cho chúng tôi vào xem!"
AI đã kích hoạt quy trình khẩn cấp vì Kitano Hikari tự bạo vừa nãy, đầu tiên trả lời, "Địch thượng tướng và Đại tá Cố Trường An bình an không có việc gì, Kitano Hikari tử vong, phòng chỉ huy cần được làm sạch toàn bộ, đã gọi nhân viên trực đến."
Địch Kỳ Dã bảo Cố Trường An tránh ra, nhìn phòng chỉ huy máu me be bét, lập tức sầm mặt.
Kitano Hikari chết trong phòng chỉ huy của Tiên phong doanh là một vấn đề lớn.
Cố Trường An lo lắng hỏi, "Ngài định đáp lại thế nào?"
Địch Kỳ Dã sắp ói, làm sao có tâm trạng để bàn chuyện này.
Cố Trường An đề nghị, "Tôi đưa ngài đi ra ngoài nhé?"
Địch Kỳ Dã trợn mắt, bước nhanh khỏi phòng chỉ huy, đứng ở cửa suy nghĩ giải quyết mọi chuyện kiểu gì.
Bấy giờ, có người vội chạy đến, báo cáo, "Thượng tướng! Thượng tá Chamberlain đã mất tích!"
Địch Kỳ Dã kinh ngạc, hỏi, "Đội phẫu thuật đâu?"
"Đi mất rồi."
"Đuổi theo ngay!".