Đã hai tháng trôi qua kể từ vụ “Cố Bắc Thành” lần trước, Trương Đại Tiết vẫn chưa gặp Lý Nhị Địch lần nào.
Cô vẫn nhớ tấm lưng nổi giận đùng đùng sập cửa bỏ đi của hắn, so ra còn khiến người ta mắt ướt lệ nhòa hơn cả tác phẩm “Tấm lưng” của Chu Tự Thanh. À quên, khiến người ta dẩy đầm vui sướng chứ.
(Chu Tự Thanh là 1 nhà văn nổi tiếng bên hàng xóm, tác phẩm “Tấm lưng” được đưa vào SGK)
Mà thôi kệ mẹ, Trương Đại Tiết trẻ trung xinh đẹp lại nhanh chóng gạt tiểu thuyết Tấn Hà sang một bên, khám phá niềm vui mới, bắt đầu đu mấy em nam thần theo mốt.
Tiếc là ý chí sự nghiệp của cậu chàng ấy chẳng xứng với những fan sự nghiệp đã đốt tiền cho cậu ta. Vừa mới có được tí danh tiếng nhờ bước ra từ show sống còn thì đã bị chụp ảnh ôm hôn thân mật với diễn viên nữ xinh đẹp cùng công ty.
Đại Tiết đấm ngực thùm thụp, gia nhập đội ngũ spam “văn mẫu”, ngày nào cũng lên mạng bình luận “Tận mắt thấy bé lên lầu cao, tận mắt thấy bé tiếp tân khách, tận mắt thấy lầu cao sụp đổ”.
Tâm trạng chán chường này kéo dài mãi cho đến khi thắng tiền mạt chược mấy chị vợ nhà giàu mới hết. Đại Tiết đang sung sướng đếm chiến lợi phẩm, lơ đãng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy màn hình TV trước bàn mạt chược đang phát tin tức giải trí: “Tình tay bốn? Tiểu hoa đán mới nổi Chân Tịnh tay trong tay thân mật với người đã có gia đình, tổng giám đốc tập đoàn Ba Tổng – Lý Nhị Địch.”
Trương Đại Tiết giật mình, thằng cha này muốn gì đây? Em ấy là thiên thần rớt xuống trần gian, là nơi mềm mại nhất trong lòng cô. Sự tồn tại của em ấy vô cùng quan trọng, là ngôi sao sáng ngời mà người khác không thể nào sánh bằng. Mấy hôm trước, người tên Chân Tịnh vừa mới ôm hôn thân thiết với em ấy, vậy mà hôm nay cô ta đã thân mật với người đàn ông khác!
Mấy chị vợ khác thấy cảm xúc Trương Đại Tiết bất thường, thấy đồng cảm nên an ủi cô: “Đàn ông đều giống nhau cả thôi, vừa trăng hoa vừa hư hỏng. Lúc về em cứ mua quyển “Nam đức”, dạy cho chồng em biết thế nào là thể thống, thế nào là phép tắc.”
Nhưng Đại Tiết đang điên người nên chẳng nghe lọt tai điều gì hết. Dù đang sôi máu nhưng cô vẫn giữ vẻ tao nhã, cáo từ về nhà.
Mà ở bên kia, Nhị Địch cũng hay tin vì mình mà hôm nay Đại Tiết đã nổi giận ở ngay trước mặt mấy chị em. Hắn khẽ nhếch khóe miệng, chẳng hề thấy bất ngờ.
Ha, cô gái, cứ ra vẻ không thèm để ý đến hắn, chẳng phải rồi vẫn ghen đấy sao?! Lúc ấy, cô Chân Tịnh đó đi giày cao gót bất tiện nên mới chìa tay vịn hắn. Thế mà đã nổ ra xì-căng-đan. Vốn dĩ, hắn đang giận dữ muốn mua đứt trang báo viết nhăng viết cuội ấy, nhưng vừa nghĩ đến phản ứng ghen tuông tức tối của Trương Đại Tiết là tâm trạng hắn lại vui phơi phới.
Ây dà, trò chơi ngày càng thú vị rồi đây! Hắn vắt hai chân dài thẳng tắp lên nhau, cong ngón tay gõ mặt bàn, cuối cùng quyết định về gặp bà xã nhà mình.
Hắn mở cửa ra, nhà cửa tối om.
Nhị Địch nhướng mày, không hề ngạc nhiên. Hắn đi tới phòng sách mà cô hay dùng để tìm cô. Lúc này, cô đang quay lưng về phía hắn, múa phím thoăn thoắt. Bằng đôi mắt tinh như chim ưng, hắn có thể thấp thoáng nhìn thấy mấy chữ “phản bác tin xấu”, “làm sáng tỏ xì-căng-đan” bé tí.
Hắn đành hắng giọng, tìm kiếm cảm giác tồn tại,
Trương Đại Tiết quay đầu, mặt mày u oán hòa với ánh sáng xanh phát ra từ màn hình máy tính.
Hắn hơi mất tự nhiên tránh ánh mắt cô, nhưng mồm mép thì vẫn chẳng nể nang gì: “Chuyện hôm nay chỉ là một bài học. Tôi nói cho cô hay: Đã là vợ tôi thì bất kể tôi có bao nhiêu phụ nữ, bất kể tôi có bao nhiêu bồ nhí ở bên ngoài, cô cũng không có tư cách chất vấn tôi.”
Vừa dứt lời, Đại Tiết đã nhảy cỡn lên, tóm chặt cổ áo hắn, hung dữ lay người hắn: “Đồ nhà tư bản lòng dạ hiểm độc! Em giai tôi có lỗi gì chứ? Anh có biết em ấy đã cố gắng như thế nào để được đứng trên sân khấu không? Một tuần em ấy chỉ ngủ ba tiếng! Sốt 45oC mà em ấy vẫn kiên quyết luyện tập! Còn anh thì sao? Anh và bạn gái anh! Để che giấu mối tình chim chuột của mình mà hai người đã lôi em tôi ra chắn trước họng súng! Nếu không phải hôm nay trời xanh có mắt, để phóng viên chụp được chuyện tằng tịu của hai người thì e là em ấy sẽ phải đeo tiếng xấu thiếu tư cách “ai-đồ” cả đời. Hạng vô danh tiểu tốt sao mà chơi nổi mấy cái nghiệp vụ tư bản đó chứ! Đúng không?” (Idol = ai-đồ)
Lý Nhị Địch bị lắc cho hoa mày chóng mặt. Tuy hắn chẳng hiểu câu nào hết nhưng vẫn nhanh chóng quyết định tóm bàn tay đang tác oai tác quái của cô lại, uy hiếp: “Dừng tay! Còn lắc nữa là tôi sẽ dùng đôi môi mỏng này mạnh mẽ lấp kín môi anh đào của cô đó.”
Quả nhiên, cô gái trước mặt yên tĩnh lại. Nhị Địch vừa mới thở phào thì đã nghe thấy cô làu bàu: “Ai-đồ của tôi đã từng hôn bồ nhí của anh, mà chắc chắn cô bồ nhí đó cũng từng hôn anh. Vậy chẳng phải anh hôn tôi cũng tương đương với việc tôi hôn gián tiếp ai-đồ còn gì?”
Lý Nhị Địch tức đến nỗi chiếc mũi như tạc tượng xuất hiện vết nứt.
Trương Đại Tiết bình tĩnh lại, nhắm mắt, tru môi son lên mời mọc: Tới đi! Chớ thương tiếc tôi!
Nhị Địch: Hôn cái con khỉ! Trời lạnh rồi, quả nhiên là vẫn nên khiến trang báo thích chụp bậy viết bạ ấy sập tiệm!