85 Độ C Của Tổng Giám Đốc

Chương 7



Edit: Cá xinh đẹp tốt bụng dễ mến ngoan ngoãn cô thương bạn quý

Gần đây, Lý Nhị Địch có gì đó rất bất thường, trực giác mách bảo Trương Đại Tiết điều ấy.

Hắn hơi bất mãn nhíu chặt hàng mày anh tuấn lại: “Cô cho tôi ăn cái này hả?” Hắn phê bình sự thiếu chu đáo của cô với vẻ hết sức nghiêm nghị.

Hắn diễn cứ như là mình chưa ăn bao giờ ấy.

Nếu không phải cô giúp việc từng làm rơi hóa đơn của cửa hàng này ra khỏi túi chiếc áo vest may đo cao cấp, giá trị xa xỉ mà hắn để ở nhà thì cô cũng không biết rằng tổng giám đốc vĩ đại của Tập đoàn Ba Tổng lại thích loại ẩm thực bình dị gần gũi này. Nhưng nghĩ đến cái tính thích bụng nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo có từ thuở nhỏ của hắn, cô cũng chẳng trông mong rằng hắn sẽ nhảy lên hoan hô.

Thế nên là ngày hôm sau, cô đành cắn răng xuống bếp.

Lúc thức ăn vẫn chưa bày lên bàn ăn, cô lén đẩy he hé cửa phòng bếp ra để dòm trộm phòng ăn: Lúc này, Lý Nhị Địch ngày nào cũng bận trăm công ngàn việc đang ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, trông như học sinh tiểu học đi dã ngoại đang chờ cơm. Đáng sợ hơn cả là đôi tay với những khớp xương rõ ràng của hắn đang dùng đũa gõ tinh tang vào bát, đôi mắt sáng rực tựa sao trời ngập tràn vẻ chờ mong.

Quái lạ, quá quái lạ. Rốt cuộc thằng cha này bị Venom sống nhờ hay là bị loài kí sinh nào đấy chế ngự vậy? Trương Đại Tiết bỗng thấy hơi lạnh sống lưng.

Đến khi đồ ăn được bày lên bàn, vẻ trông mong của Nhị Địch lập tức tắt rụi.

Đầu tiên là món trứng hấp lắc lư chông chênh như đang nói lời từ chối Nhị Địch, tiếp đến là món xúp miso vừa học được cách phối màu mới nhất từ tuần lễ thời trang Paris, kết quả lại quên bỏ tương miso. Cuối cùng là món cơm chiên trứng omurice vừa hoàn thành cải tạo lao động trong bếp lò, bàn ăn lập tức được rưới thêm mùi hương và vẻ giản dị của bùn đất.

Nhị Địch run run nói: Đặt đồ ăn ngoài đi!

Đại Tiết: Hả?

Không phải chiếu theo tình tiết trong ngôn tình thì tổng giám đốc sẽ cười hì hì đầy cưng chiều rồi ung dung “dạo chơi” phòng bếp một vòng, tiếp đó bưng những món ăn tuyệt hảo sánh ngang đầu bếp năm sao ra xếp kín bàn hay sao? Sau đó, nữ chính ngây ngô hồn nhiên sẽ vừa thưởng thức mĩ vị vừa chớp đôi mắt to tròn như chuốt mascara Carslan khiến đàn ông nhìn phải phát cuồng, phụ nữ nhìn phải ganh tị, nói: “Em còn tưởng là anh không biết làm gì hết chứ?” Tổng giám đốc nghe vậy thì cười đầy cay đắng: “Em nào biết rằng, người như anh không phải lúc nào cũng được thuận buồm xuôi gió.” Tiếp đó, hắn sẽ kể về chặng đường trưởng thành đầy chông gai của bản thân, nữ chính sẽ xoa đầu an ủi hắn, bầu không khí trở nên hài hòa, cuối cùng dưới sự thôi thúc của niềm thương xót và sùng bái, hai người sẽ “vập” vào nhau, thực hiện kế hoạch tạo người.

Đại Tiết đang suy tư miên man về mấy tình tiết trong truyện thì bỗng phát hiện hình như tay cô sờ phải thứ gì đó lông lá. Đáp án nhanh chóng được công bố, bởi cô nghe thấy giọng nói thoáng lộ vẻ tức giận của tổng giám đốc: “Trên đầu tôi có đơn ship đồ ăn à?”

Thì ra thứ đồ lông lá đó là đầu của tổng giám đốc, chẳng biết tóc hắn đã vuốt bao nhiêu lớp keo nữa. Nghĩ đến đây, Đại Tiết bèn chùi lên áo Nhị Địch.

Nhị Địch:…

Đại Tiết cầm điện thoại lên, đang định đặt đồ thì bỗng nhớ ra gì đó, cô chìa tay ra với Nhị Địch.

Hắn không hiểu, đại não điên cuồng tìm kiếm tình tiết trong mấy bộ phim tình yêu xem có đáp án chính xác cho câu hỏi “con gái chìa tay ra tức là muốn bạn làm gì?” hay không?

Mãi mà không thấy hắn í ới gì khiến Đại Tiết mất kiên nhẫn quơ quơ tay trước mắt hắn: “Địch, nghĩ gì đấy? Đưa tiền đây! Hôm qua đặt đồ ăn anh đã không đưa tiền rồi, hôm nay vẫn muốn ăn chùa hả?”

Nhị Địch có nghĩ kiểu gì cũng không thể nghĩ ra được đáp án này. Nhưng người bình thường chỉ chịu trách nhiệm kí chi phiếu với gọi trợ lí như hắn có lục hết túi quần túi áo cũng không moi ra được xu nào.

Đại Tiết quan sát toàn bộ quá trình bỗng nổi tính hào phóng, nói với vẻ thương hại: “Thôi được rồi…”

“Thôi cái gì mà thôi, tôi đường đường là thiếu gia Địch, chắc chắn không quỵt ba mươi bảy tệ tám hào năm xu của cô đâu!” Thằng cha Nhị Địch này bình thường thì mặt mũi cũng nét nào ra nét đấy, nhưng cứ hễ tức giận là lại lập tức biến thành mặt cá nóc. Điều này khiến Đại Tiết rất nhiều lần muốn tag weibo Tạp chí Khoa học về động vật hỏi xem đây là nguyên lí thần kì gì vậy.

Nhưng tình tình cấp bách trước mắt là mau vỗ về con cá nóc nổi quạu này đã. Thế là, cô đành hắng giọng nói: “Không phải tôi không cần tiền của anh, ý tôi là anh có thể chuyển tiền qua wechat cho tôi.”

Nhị Địch hơi lưỡng lự: “Tôi không có wechat của cô. Hơn nữa, tôi sợ cô là dân bán hàng online lắm.”

Đại Tiết không những không giận mà còn phì cười: “Ồ, chàng trai, anh mà không chuyển tiền thì bây giờ tôi sẽ lập tức đi dọn phòng bếp.”

Nghe vậy, Nhị Địch lập tức khuất phục, tốc độ quét mã QR của cô còn nhanh hơn cả tốc độ gặm cổ vịt lúc trước.

Sau khi thuận lợi lấy được cách liên lạc của chồng, Đại Tiết thầm cười khẩy: Tôi quả thật không phải dân bán hàng online, bởi vì tôi là dân order hộ.

Nhưng điều cô không biết là, Nhị Địch đã âm thầm ẩn  vòng bạn bè của cô từ trước cả khi kết bạn với cô.

Cô gái này, bình thường hắn chỉ cần hơi đến gần thôi là cô đã thấy phát điên rồi. Bây giờ cô lại chủ động xin wechat của hắn, có thể thấy là chuyện khác thường tất có điều kì lạ.

Dưới một mái nhà, hai người đều mang tâm tư riêng, ai nấy đều âm thầm ấn “like” cho sự cơ trí của mình.