9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!

Chương 28: Bà Đây Không Bỏ Mặt Cậu



Gương mặt nam nhân yêu nghiệt xuất hiện trên mặt báo quảng bá nước hoa, có tin ảnh tỏa mùi hương không? Hành Dục mặt chiếc sơ mi cởi cúc gần hết, đường gân cổ hiện rõ từng đường trên cơ thể trắng tuyết, chai nước hoa tuy bắt mắc nhưng không một ai chú ý đến ngược lại người mẫu hôm nay lại nổi như cồn trên hotsearch.

Mới sáng ra nhìn thấy tin tức dày cộm nổi trên thanh thông báo Nghịch Tiểu Nhi đã thấy nhức nhức cái đầu, từ thông báo chat riêng, chat nhóm, chat giáo viên, chat phụ huynh đến cả chat xã hội, nổi rần rần chạy một dọc trên màn hình điện thoại.

Cô gỡ cánh tay của nam nhân bên cạch bỏ qua một bên rồi ngồi dậy, mùi thơm từ thịt nướng bên dưới phòng bếp xốc vào mũi nhưng cô vẫn cố xem cho hết tin mới thỏa lòng mà đi đánh răng, tắm rửa.

Tin nhắn của Ý Ân: Hành Dục nhà cậu lên trang nhất báo sáng nay kìa, mau xem tin tức!

Luyến Tư nhắn trên nhóm: Trời ơi ai mà đẹp lạ đẹp lùng, đẹp long lanh chói cả mắt.

Lý Doãn xem tin không nhắn gì.

Túc Dương: Aizz... mê trai đầu thai không hết mà.

Chủ nhiệm nhắn riêng cho cô: Tiểu Nhi tình hình nhóm vận thao sao rồi em! Có cần thầy hỗ trợ không?

Mẹ Tô: Ayda, tiểu mật con xem, thiếu niên ưu tú của chúng ta lên báo trong nước sáng nay nè.

Tin tức xã hội lại càng tùm lum hơn, chợt vai cô đột nhiên có cảm giác nặng trĩu, chưa kịp nhìn thì mặt thanh niên kia đã áp sát lại bên mặt cô, đầu hắn tựa vào vai ôm Nghịch Nhi từ phía sau.

"Tiểu mật, mẹ của em có ấn tượng với tôi như vậy, hay em dẫn tôi ra mắt cha mẹ em luôn đi!".

"Mớ à? Cậu là ai mà đưa ra mắt?".

"Bạn trai của em, nô lệ của em, yêu tinh của em!".

Nghịch Nhi hết lời nói với hắn, sực nhớ tới một chuyện.



"Quên mất sáng nay tôi còn phải đến trường sớm, bỏ tôi ra!".

"Không thích! Ôm chút nữa!".

Kỷ Hành Dục mặc mỗi chiếc quần rộng dài đến mắt cá chân còn lại toàn thân không chút vải thừa quấn lấy, hắn ôm chặt Nghịch Nhi ở trong lòng không cho cô ra, cái người này hôm nay giở trò gì mà khỏe thế? Cô thầm mắng.

"Muốn gì nói đi!".

"Muốn em!".

Cô đờ người ra nhìn hắn, tiểu mật này sáng nay lại không vung đấm vào mặt cậu đã là chuyện lạ, đằng này với lý do tưởng chừng không khả thi vừa rồi vậy mà Nghịch Nhi làm thật, cô với tay vòng qua cổ cúi đầu hắn xuống áp môi, Hành Dục từ bất ngờ chuyển thành tiếp thu nhanh chóng đưa tay giữ đầu Nghịch Nhi khiến nụ hôn vào sâu hơn, vừa hôn vừa bế cô đi vào nhà tắm.

"Sắp tới tôi phải huấn luyện đội thi thể thao không để mắt tới cậu như trước đây, có chuyện gì phải nói cho tôi biết chưa, đặc biệt là ai ăn hiếp cậu!".

Nghịch Nhi ngồi trong bồn tắm ngửa đầu ra bệ đỡ cho hắn gội đầu. Ngón tay luồn qua sợi tóc chạm đến da đầu, từng khớp tay rõ ràng chậm rãi di chuyển trong lớp bọt trắng, Nghịch Nhi giọng nói dịu dàng thoang thoảng qua tai. Nghịch Nhi nói muốn đứng ra bảo vệ cho hắn, lòng hắn vui sướng biết bao nhiêu. Gương mặt nữ nhi đường sắc nhẹ nhàng, môi hồng má đỏ mày đen, khiến hắn càng nhìn càng thấy trong lòng rạo rực.

"Sao vậy?", không nghe tiếng trả lời, cô ngước mắt nhìn hắn, "Có chuyện gì sao?".

Hắn lắc đầu lia lịa, "Nghịch Nhi thật xinh đẹp!".

"Khen mãi mà không mỏi miệng à?".

"Không! Ta không giống em. Không biết em đã nghe về Hồ ly bọn ta chưa, loài hồ ly suy nghĩ thâm sâu nhìn người có thể nhìn ra tà ý, chủ nhân của ta là em, ta thích em từ lâu đã không trốn tránh, ở em không xuất hiện tà ý nhưng một chút thành ý với ta em cũng không có!

Chưa hết, Nghịch Nhi còn cả thèm chóng chán, áp lực lắm luôn!".



Phụt. Buồn cười! Cô đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc mái trước trán bị nước búng trúng ướt sũng bị hắn xướt ra sau rồi lại rơi xuống. Nghịch Nhi không nghĩ rằng mình lại tồi đến như vậy!

"Ngốc ghê! Bà đây mà có bỏ mặt cậu thì ngoài kia vẫn có vạn người sẵn sàng đưa tay ra hứng cậu!".

"Sao chứ!", hắn sững sờ rồi khóe mắt bắt đầu đỏ lên, hơi thở gấp gáp.

Từng giọt ngọc rơi lã chã xuống trán Nghịch Nhi, cô bối rối nhanh chóng ngồi dậy xoay qua đỡ mặt hắn lên.

"Chỉ, chỉ đùa thôi! Ý tôi là cậu rất được yêu mến, nhưng còn lâu tôi mới bỏ mặt cậu! Đừng khóc nữa, con trai con đứa gì mà hở chút cái khóc!".

"Hức...hức...!".

Kỷ Hành Dục là một kẻ mau nước mắt, đây không phải lần đầu tiên hắn khóc nhưng mỗi khi gương mặt này thấm đẫm nước mắt lại khiến cô đau lòng, nốt ruồi lệ khóe mi cũng bị nước mắt nuốt chửng.

Cô vừa lau nước mắt trên mặt vừa dỗ dành hắn như một đứa trẻ.

"Nín đi cáo con!".

"Hức...!".

Cô im lặng một hồi lâu.

"Có nín không hay muốn ăn đấm mới nín!".

"Nín...nín rồi! Hức...!".

Cô tiếp tục quay qua nằm xuống bệ, cầm tay hắn đặt lên đầu, "Tiếp tục gội!", giọng nói bá đạo ấy lại cất lên, "Trừ khi cậu bỏ đi, còn không sẽ không có chuyện bà đây bỏ mặt con cáo mít ướt cậu!".