Người ta nói loài hồ ly yêu và hận là vô tận vô biên, hận sẽ hận đến tận cùng xương tủy, nhưng một khi yêu là yêu đến chết đi sống lại vẫn say đắm một người. Chỉ vì chút ân tình năm xưa Nghịch Tiểu Nhi 3 tuổi cho nó uống một viên thuốc đau bụng mà cáo con đó đem lòng tương tư một bóng hình kiên cường, vẫn nhớ như in bóng dáng sắp khóc của cô trước màn hình điện thoại mỗi khi nói chuyện cùng mẹ mà cố gắng kìm nén, véo thịt chân đến bầm tím để giữ tinh thần cố định.
3 tuổi có đáng cho em trưởng thành?
Sáng sớm thức dậy trong phòng ngủ, Nghịch Nhi giật mình khi cả một con rắn lục nằm ngủ cạnh cô suốt đêm qua, con gì cũng không sợ, ngoại trừ rắn.
Cô nhảy vọt xuống giường làm giường rung lắc tình cờ khiến nó tỉnh dậy, đôi mắt đỏ au hướng nhìn về phía cô.
Cạch... cạch... Cửa phòng khóa chặt cô không thể thoát ra ngoài, "Sao lại khóa cửa phòng, mở cửa ra!", cô kêu lên trong bất lực, con rắn từ từ bò xuống giường tiến đến chỗ cô, Nghịch Nhi sợ đến tái mét mặt mày chạy loạn khắp phòng, con rắn đó sau một hồi quan sát liền mất tích, Nghịch Nhi thấy còn đỡ lo, đằng này không thấy không biết nó đã trốn đi đâu mất rồi.
Đột nhiên nó từ trên trần nhà rớt xuống lên vai cô, quấn một vòng chặn miệng Tiểu Nhi lại, con rắn chậm rãi trườn từ bên này sang bên kia, chuyển từ lục sang hắc rồi phóng đại, một bàn tay còn dính da rắn bịt miệng cô lại, một gương mặt hung tợn từ phía sau xuất hiện cạnh mặt cô, nó thè lưỡi ra.
"Tiểu nhỏ, ta là Lục Xà, được sự cầu khẩn của người đã mang ơn em, ta có mặt ở đây chính là để bảo vệ em!".
Cơ thể cô ngừng run rẩy thì bàn tay kia mới chịu thả lỏng vai và buông miệng cô ra, gương mặt lạ lẫm cùng giọng nói kì quặc, dù gì hắn ta cũng biến thành người đỡ hơn phải nói chuyện với thứ lăn, bò, trườn gớm ghiếc kia!
"Chú là bạn của con cáo vong ơn bội nghĩa kia!?".
"Em biết sao?", Lục Xà nhìn cô khoanh tay ngồi xuống đệm, Nghịch Nhi đứng cách xa hắn một khoảng, dõng dạc nói bằng giọng chững chạc.
"Vậy con cáo kia cũng sẽ biến thành người như vậy sao?".
Như vậy là như nào, Lục Xà nhìn cách cô nhìn hắn bằng ánh mắt dò xét mà miễn cưỡng đáp, "Không chắc, hắn còn đang tu luyện! Muốn biến thành người được như ta không phải dễ!".
Nghịch Nhi ngồi xuống ghế bên cạnh bàn học, cô nhìn người đàn ông này bằng ánh mắt không thể tin tưởng, bọn họ nhìn nhau được năm phút thì cô lên tiếng.
"Tôi sẽ không tin người lạ, cả con cáo kia và chú, tôi rất khỏe nên không cần chú phải bảo vệ! Chú về đi".
Nói xong cô đi vào nhà vệ sinh khóa cửa lại. Mục đích là để hắn có biến thành rắn cô cũng không phải nhìn thấy, sợ quá đi mất. Nhưng bao nhiêu thời gian trốn trong nhà vệ sinh đều công cốc khi vừa mở cửa ra con rắn xanh lè ấy đã chờ sẵn ở đó, nó luồn bò ngang qua chân cô, hồn Nghịch Nhi như bay đi mất, đáng sợ quá đi. Không được, phải gọi người đến bắt rắn.
"Ba mẹ lớn, có con rắn chui vào phòng con! Mở cửa cho con đi!".
"Chi Chi, chị có ở đó không? Có ai không giúp con với!".
Rầm...rầm...cửa phòng bị cô đập đến rung lắc, Lục Xà biến cao lên đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, liếc mắt sang nhìn Nghịch Nhi chỉ biết phán hai chữ, "Đần độn!", có gõ cửa đến tối cũng không ai mở được vì hắn mới là người khóa cánh cửa đó, người trong nhà từ sớm đã đi gần hết rồi, làm gì còn ai ngoài đó.
!!!!!!!!!!!!!
"Ngươi chạy đi đâu đó!?".
"Ta nhảy... con rắn thúi đừng hòng dọa ta!".
Nghịch Tiểu Nhi bắt đà lao xuống khỏi ban công, chân cô tiếp đất giẫm phải viên sỏi thốn đến tận não nhưng đau đớn mấy cũng phải chạy khỏi đó, Lục Xà đứng trên ban công nhìn Nghịch Nhi chạy cà nhắc ra khỏi cổng, người hầu, bảo vệ, tài xế xung quanh đó hoàn toàn không quan tâm gì đến cô. Hắn cau mày quay trở vào.
Nghịch Tiểu Nhi không còn đến trường nhưng ba mẹ lớn vẫn luôn miệng bảo cô học hành rất chăm chỉ ở trường, cha mẹ ở xa không thể cứ lo lắng vì vậy cô cũng đánh đồng theo họ mà gật đầu hưởng ứng theo. Ba mẹ lớn cũng không ngược đãi gì cô, chỉ cần cô biết điều không làm ảnh hưởng đến họ và Diệp Chi Chi thì Nghịch Tiểu Nhi vẫn có đủ cơm ba bữa một ngày, quần áo ba tháng mua một bộ, cả nhà như cách ly cô ra vậy, cô cũng chẳng biết vì sao họ lại đối xử như vậy với cô.
Tên đần mấy hôm trước bị cô đánh gãy mũi về tất nhiên đã tâu hết với cha mẹ cậu ta, cả ba tên còn lại cũng thế, bọn họ lần này lại tìm đến tận nhà trách cứ ba mẹ lớn, chọc phá cô được cảm giác hả hê lắm sao?
"Nghịch Tiểu Nhi, con không tìm về phiền phức cho chúng ta con khó chịu lắm sao, đi học thì quậy phá không lo học hành, mẹ lớn cho con nghỉ học giờ lại gây phiền phức ở đầu đường xó chợ, con muốn chuyện này để cho cha mẹ con biết hay sao?".
Nhắc đến hai từ "Cha mẹ" Nghịch Nhi giật nẩy người, cô cúi gầm mặt xuống đất, tròng mắt không động đậy, họ bắt cô quỳ gối đến chân không còn cảm giác, đáy lòng cô thắt nghẹn, nghẹt thở đến muốn nổ tung, cổ họng đắng râm ran như dao cứa... Cha mẹ, hai từ ấy đối với Nghịch Nhi thiêng liêng biết bao nhiêu sao dì ta có quyền đem ra hù dọa cô chứ!
"Dì muốn nói chứ gì? Được, nói hết ra đi, nói cặn kẻ ngọn ngành, nói hết thời gian qua dì đối xử với tôi như thế nào?".
"NGHỊCH TIỂU NHI".
Ngay thời khắc sợi dây thừng bị đứt chỉ còn lại một sợi vô cùng mỏng manh cố trụ vững...
"Cha... cha ơi...!".
Chát... Ngay thời khắc đó... sự tự tôn của Nghịch Tiểu Nhi đã hoàn toàn bị những con người máng gác "Người lớn" giẫm nát, gò má cô rát bỏng, mọi thứ được trút xuống đáy vực... phụp...
"Xin lỗi dì mau lên!".
Nghịch Tử Thiên xuất hiện một cách bất ngờ, trong tâm trí Nghịch Tiểu Nhi, cha cô là một người đàn ông có giọng nói không được dịu dàng, ông cao lớn, uy nghiêm và đầy mạnh mẽ.
"Con xin lỗi mẹ lớn!", rồi cô xoay qua nhìn đến đám người đang đứng ở ngoài cửa đang nhìn cô bằng con mắt hả hê..., "Xin...!".
Nghịch Tiểu Nhi còn chưa kịp hoàn hồn thì đôi bàn tay to lớn kia đã dứt khoát bế cô bồng trên tay, giọng Nghịch Tử Thiên đầy tức giận cất lên.
"Con xin lỗi dì Tô là vì mẹ của con, còn những người này...", Nghịch Tử Thiên liếc mắt nhìn đám người bốn to bốn nhỏ không giữ liêm sĩ đứng đấy ăn hiếp Nghịch Tiểu Nhi mà càng thêm mùi sát khí, Nghịch Nhi ôm chặt cổ ông thỏ thẻ, "Bọn họ chặn đường không cho con đi nên con...".
"Đánh giỏi lắm con gái! Cha đưa con đi gặp mẹ!", Nghịch Tử Thiên liếc mắt qua đám người đó cả Tô Dĩ đang ngồi đông đá trên sofa rồi ôm Tiểu Nhi ra khỏi nhà họ Diệp.
Vừa ra khỏi nhà Nghịch Tiểu Nhi đã khóc nấc trên vai Nghịch Tử Thiên, ông ôm chặt cô vào lòng, giọng Nghịch Nhi cất lên không rõ tiếng.