Căn nhà màu gỗ tối sẫm cũng có ngày được ánh sáng ghé thăm, tờ mờ sáng ô cửa sổ bên cạnh giường cô nằm đã được mở ra, kèm cửa mỏng nhẹ lâu lâu lại có cơn gió thổi tới cuốn bay lên rồi lại hạ xuống. Nghịch Tiểu Nhi sau một tuần được anh chăm bẩm kỉ như chăm trẻ cuối cũng cũng có dấu hiệu tốt, nhưng chừng ấy vết thương chằn chịt trên người cô cần nhiều thời gian hơn nữa.
Mới sáng ra Kỷ Hành Dục đã tháo hết băng quấn trên người cô ra, nhẹ nhàng rửa sạch vết thương, bôi thuốc kĩ lưỡng rồi lại băng bó y như ban đầu, lúc bôi thuốc cho cô mặt anh không biến sắc, đôi mắt hồ ly vẫn trong sáng như ngọc, gương mặt vẫn dịu dàng cho cô một cảm giác bình yên đến lạ.
Đêm đến anh sẽ ôm cô ngủ, cái ôm không bảo thủ nhưng đem đến cho cô cảm giác an toàn, ánh trăng chiếu qua ô cửa sổ soi sáng cả thân hình băng đầy vết thương của cô, Nghịch Tiểu Nhi lâu lâu lại vuốt cổ tay mình, cảm giác đau đớn nhiều lúc vẫn cùng nhau vồ đến tra tấn cô một cách khổ sở.
1 tháng trôi qua! Ba người bọn họ đã ở yên đây mà không động chạm gì tới bên ngoài, mỗi khi cô mở mắt dậy đều sẽ thấy Kỷ Hành Dục ngồi bên giường nhìn cô hoặc là trong lúc anh đang đọc sách, con cáo này có sở thích rất giống cha cô, ông ấy rất thích sách nay liền tới phiên hắn. Anh ngồi ngược hướng ánh sáng, từng sợi tóc mềm mại được ánh nắng chiếu vào lay động nhẹ giữa không trung, gương mặt nghiêm túc càng nhìn càng mất kiểm soát.
“Sao vậy, anh lật sách làm em giật mình à?”.
Nghịch Tiểu Nhi nghe lời anh nói liền đâm ra cười.
“Không có, không muốn ngủ nữa”.
Kỷ Hành Dục vuốt nhẹ gương mặt có tí sắc hồng của cô, không nở véo một cái vì sợ cô đau rồi từ từ thu tay lại đóng sách mang qua cất lên trên kệ sách, xong lại quay về giường bế Nghịch Nhi mang vào nhà tắm.
“Em còn chưa thi nữa, sau này thi lại còn được không?”.
“Việc này phải để em gặp hiệu trưởng nói cho rõ, đột nhiên biến mất hẳn mọi người cũng đang rất lo lắng!”.
“Con rắn kia đã nói gì đó với tên đi theo cha mẹ em rồi, hắn bảo đã lo mọi chuyện chu toàn cho em, em cứ nghỉ ngơi cho tốt, đừng lo gì nữa”.
“Cảm ơn anh!”.
“…”, Kỷ Hành Dục im lặng không nói ra lời nào, cô ngẩng mặt lên nhìn đã thấy khóe mắt anh ngâng ngấn hai hàng lệ.
Phù! Nghịch Tiểu Nhi thở ra một hơi chậm rãi đưa ngón tay lau đi hàng nước mắt, nhưng hình như càng lau thì nước mắt lại càng thêm dâng trào, chốc cái mặt hắn đã đỏ bừng lên nước mắt đua nhau giàn giụa thấm ướt hết gương mặt nam nhân tuấn tú.
Nhan sắc có thể không màng nhưng có lẽ cả đời này cô cũng chẳng thể nỡ lòng nhìn thấy Kỷ Hành Dục khóc, con cáo ấy mỗi lúc khóc tức tửi đều lủi thủi trong im lặng, nếu không muốn cô thấy sẽ biến thành một cục bông lông trắng mềm mại rồi rúc đầu vào trong đó. Lần này lại tức tửi khóc ngay trước mặt cô, quả nhiên là đã chịu đựng bấy lâu nay rồi.
“Ngoan, đừng khóc nữa!”, cô xoay người lại rồi vòng tay ôm lấy cổ anh, khóc đến mặt mày đỏ hết cả lên, vừa buồn cười vừa đáng yêu. “Chụt!!”, cô áp môi hôn nhẹ vào môi anh, ra sức vuốt ve gương mặt ướt đẫm.
“Kỷ Hành Dục, nghe em nói đây! Lúc em đang bất tỉnh chính anh đã gọi em tỉnh dậy, dù cho em có ngủ bao sâu chỉ cần một tiếng nói của anh đều có thể cho em thêm hy vọng được sống, anh là món quà quý giá nhất mà kiếp này ông trời đã ban tặng cho em. Đừng khóc nữa, nhìn anh khóc em rất đau lòng!”.
“Hức… hic… cả đời anh không thể quên được cảnh tượng ngày hôm đó, tên khốn kiếp đó đã dám cướp em ngay trước mắt anh mà anh không thể làm gì được chúng!”.
Ánh mắt anh khi nhắc đến lũ dơi chết tiệt kia liền hằng lên tia máu đầy phẫn nộ, cô biết rõ khi đó Kỷ Hành Dục đã bất lực đến mức nào, cả quãng đường Kỷ Hành Dục đưa cô về cánh tay hắn không ngừng run rẩy, run đến mức cả người hắn đều lạnh toát.
Nghịch Nhi nhẹ nhàng xoa đầu anh, mái tóc mềm như lông tơ sờ vào vô cùng thoải mái.
“Được rồi, đều qua rồi. Vậy nên mới nói sau này anh phải trông em kĩ vào. Em cũng tức lắm đấy, lúc đó còn chẳng đánh đấm được cái nào mà đã thua thảm hại vậy rồi, nhưng vẫn may mắn, vì em còn có anh!”.
Cô lau đi giọt ngọc còn vương lại trên mi mắt của tiểu hồ ly, gương mặt xinh đẹp bị hắn làm cho ướt sũng khiến cô vừa nhìn đã cảm thấy nao lòng.
Cô nhìn hắn xong lại quay ra dỗi.
“Em mới là người phải khóc đây này, giờ trông em xấu quá đi!”.
Kỷ Hành Dục đột nhiên đâm ra bị cô dỗi ngược bất ngờ tới đỗi sững người ngây ngốc ra không nhìn vị tiểu thư trước mặt đã nhỏ xuống thành một cục đậu hủ nhỏ bé rồi. Hắn bật cười bước tới bế cô lên, âu yếm cô bằng một nụ hôn dịu dàng. Một tháng trôi qua hắn cố đút cô ăn uống đầy đủ nên sức khỏe mới không lung lay báo động cho mấy, chỉ sụt tầm một đến nửa kg là cùng.
Nghịch Tiểu Nhi cả người băng thương kín bít, chiếc áo phông trắng bên ngoài do quá cỡ mà để lộ hết một phần vai nhỏ của cô ra bên ngoài. Ánh mắt Kỷ Hành Dục thoáng chốc trở nên yêu mị, nó nhìn cô một cách say đắm.
Cô lấy tay bịt mắt hắn lại, ngượng ngùng xoay mặt qua một bên tránh né. Kỷ Hành Dục nở ra nụ cười đầy yêu nghiệt, ghé lại sát tai cô.
“Nếu em tự cho rằng bản thân mình xấu thì chi bằng anh tự hủy nhan, chúng ta xấu có đôi có cặp, em thấy sao?”.
“Không được!”, Nghịch Nhi lao tới giữ lấy gương mặt của nam nhân trước mặt, nét mặt chốc cái liền căng như dây đàn, “Không được làm như vậy, anh là của em, nếu có hủy cũng phải là chính tay em hủy, anh không được động vào biết chưa?”.
Nhìn nét mặt Nghịch Nhi nhất quyết như thế hắn không kiềm nổi sự sung sướng trong lòng, cười tít mắt.