9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 157




Người phụ nữ trang điểm lòe loẹt vội vàng ôm con trai mình từ dưới đất dậy. bé chỉ vào Mạc Hân Hy, hung hãn nói: “Bố, đánh chết cô ta đi, đánh chết cô ta đi.”

Mặt người đàn ông mặc áo sơ mi lam vô cùng tức giận, đi đến chỗ Mạc Hân Hy. Lý Mộc Tháp đột nhiên xông tới ôm lấy chân người đàn ông, khóc lóc van xin: “Chú ơi, đừng đánh ấy, là Mộc tháp sai,

Mộc Tháp xin lỗi mọi người được không?” Người đàn ông mặc áo sơ mi lam nhấc chân lên, đáp Lý Mộc Tháp ngã lăn ra đất.

Lúc Mạc Hy đang chuẩn bị chạy qua kiểm tra tình hình của Lý Mộc Tháp thì lại bị người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam kéo lấy cổ tay: phải ai cũng có thể bắt nạt con trai tôi đâu.”

Nhưng mà anh ta vừa dứt lời thì bàn tay đang kéo tay của Mạc Hân Hy đã bị một người khác lôi ra. Sau đó, đối phương dùng lực, trực tiếp đánh ngã anh ta xuống đất. Lục Khải Vũ thét lên: “Con mẹ nó, mày động vào cô ấy xem.”

Người đàn ông mặc áo sơ mi lam ngẩng đầu nhìn Lục Khải Vũ, ngay lập tức, sợ đến nỗi mặt xám xịt lại, vội vàng bò dậy từ dưới đất: “Tổng, Tổng giám đốc Vũ, anh, sao anh lại ở đây thế?” Lục Khải Vũ đi tới, kiểm tra cổ tay của Mạc Hân Hy, cũng may là không có chuyện gì cả, anh quay đầu lại, cười lạnh: lý Hoàng thật là oai Hai chữ “oai phong” này, anh cố ý phát âm nhấn mạnh. Người đàn ông mặc áo sơ mi lam chính là Quản lý Mã Tấn Hoàng của Công ty thời trang Nguyệt Tú, công ty con của Tập đoàn nhà họ Lục.

Mã Tấn Hoàng sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh: “Chuyện đó, Tổng giám đốc Vũ, chuyện là như thế này. Bảo mẫu của nhà chủng tôi ăn cắp đồ của con trai tôi, tôi định đuổi cô ta đi thôi mà.”


“Vậy sao? Anh đã điều tra rõ ràng chuyện này hay chưa?

Thật sự là do bảo mẫu trộm sao?” Lục Khải Vũ lạnh lùng chất vấn. “Chuyện này, chuyện này.” Mã Tấn Hoàng đang không biết phải trả lời như thế nào

Mẹ Mộc Tháp đột nhiên hoảng sợ, khóc thét lên: “Mộc Tháp, Mộc Tháp. Con làm sao thế? Con đừng dọa mẹ mà, con tỉnh lại đi.” Mạc Hân Hy hơi sững sờ, hai bước liền vọt tới Lý Mộc Tháp trước mặt.

Lúc này, sắc mặt Lý Mộc Tháp tái mét, nắm dài trên đất, hơi thở yếu ớt, có gọi thế nào cũng không tinh lại. “Thuốc đâu, thuốc mà bình thường cậu bé hay uống đầu rồi? Mau đem ra đây Mạc Hân Hy hét lớn với mẹ của Mộc

Tháp bị dọa đến ngây người. “Thuốc hả? Thuốc, thuốc ở trong túi của nó. Bình thường tôi sợ nó gặp chuyện nên cũng bảo nó mang theo bên người” Cuối cùng, mẹ Mộc Tháp cũng lấy lại tinh thần.

Vội vàng móc một lọ thuốc nhỏ từ trong túi của Lý Mộc Tháp, sau đó đổ ra một vài viên thuốc, bỏ vào miệng Lý Mộc Tháp “Bây giờ, chúng ta phải lập tức đưa nó đến bệnh viện.” Tình hình của Lý Mộc Tháp rất không khả quan, “Đến bệnh viện sao?” Mẹ Mộc Tháp sửng sốt một lúc, liên tục gật đầu: “Được, đưa nó đến bệnh viện thôi.”

Mã Tấn Hoàng nhìn Lục Khải Vũ một cái, vội vàng tiến đến, vẻ mặt ân cần: “Dùng xe của tôi đi, tôi đưa mọi người đen bệnh viện.”


Lục Khải Vũ đấy anh ta ra: “Chuyện này không cần làm phiền đến quản lý Hoàng, anh vẫn nên suy xét cẩn thận xem nên viết đơn từ chức như thể nào đi.”

Vừa nói xong, anh vội ngăn cản Mạc Hân Hy đang định bế Lý Moc Tháp lên: “Để anh làm cho.”

Mạc Hân Hy nhìn anh: “Cẩn thận nha, nhất định phải bế nhẹ nhàng thôi. Cậu bé bị mắc bệnh tim bẩm sinh.”

Hai mươi phút sau, bọn họ xuất hiện ở khoa tim mạch, bệnh viện trung ương Hà thành.

Ở đây có toàn bộ những chuyên gia có tiếng trong lĩnh vực tim mach của Hà thành.

Bác sĩ đưa Lý Mộc Tháp vào thẳng trong phòng ICU. Chẳng mấy chốc, trong đó đã có bác sĩ đi ra. “Mấy người, ai là người nhà của Lý Mộc Tháp?”

Mẹ Lý Mộc Tháp vội vàng trả lời: “Tôi, tôi là mẹ của cậu bé.

Con trai tôi như thế nào rồi?”