9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 165




Nghe Mộc Lam nói như vậy, Lục Khải Vũ và những người nhà họ Lục đều sững sờ.

Mẹ Lục hơi chần chừ lại gần Mạc Hân Hy, hỏi: “Hân Hy, Mộc Lam nói thật sao? Các con không có ý định sinh thêm con nữa à?”

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Mạc Hân Hy, chờ đợi câu trả lời của cô.

Diệp Lan Chi cúi đầu ăn một muỗng cháo. Thì ra Mạc Hân Hy có thể nhanh chóng có được sự yêu quý từ hai chị em sinh đôi này là vì cô từ bỏ thiên chức làm mẹ của mình.

Chỉ có điều, coi như cô ta cũng thông minh. Năm đó cô ta mang một thai chín đứa trẻ, bây giờ đúng là có thể sinh được nữa hay không cũng không dám chắc!

Mạc Hân Hy nhìn thoáng qua Lục Khải Vũ, đáp: “Chuyện đó, ừm… Nhà chúng con có gen đặc thù.”


Mẹ Lục giật mình, vội vàng hỏi: “Gen đặc thù? Chẳng lẽ con bị bệnh di truyền?”

“Không, không phải. Con không bị bệnh di truyền. Chỉ là, vì thể chất của phụ nữ nhà con đặc biệt, nên khi mang thai sẽ mang nhiều bao thai một lần. Lúc trước bà nội con sinh năm, bác cả của con sau khi lấy chồng cũng đẻ bốn đứa. Chị họ nhà bác ấy cũng đã sinh năm. Còn con, con.” Cô không biết nên nói tiếp thế nào nữa.

Diệp Lan Chi kinh ngạc nhìn cô, Mạc Hân Hy đang muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ cô ta định thẳng thắn nói với nhà họ Diệp rằng mình đã sinh chín đứa bé cùng lúc sao?

Lục Khải Vũ nghe cô nói xong thì cầm lấy tay cô: “Đã như thế thì chúng ta không sinh nữa.”

Bà cụ Lục có vẻ không vui: “Sao lại không sinh? Đa bào thai tốt biết bao nhiêu! Sinh một đám trẻ ra rồi nhà cũng vui hơn nhiều!”

Lục Khải Vũ giải thích: “Bà nội, bà cũng xem tin tức rồi mà. Khi mang thai đa bào thai, trong quá trình sinh nở rất nguy hiểm. Cháu không muốn vợ mình phải chịu khổ nhiều như vậy. Chúng ta có Mộc Lam và Tư Nhã là đủ rồi.”

Bà cụ Lục há to miệng, muốn nói gì đó. Nhưng khi bà nhìn thấy hai bàn tay đang nắm chặt kia, bà lại không nói nữa.

Thằng cháu trai này của bà chính là cây cổ thụ vạn năm không nở hoa, một khi nở hoa lại mãnh liệt như thế, nâng niu nàng dâu trong tay như báu vật. Nhưng thế cũng được, có cái gì quan trọng hơn hạnh phúc của cháu trai đâu!

Mạc Hân Hy lấy hết can đảm, nhẹ nhàng nói: “Vậy mọi người có nghĩ nếu mẹ của Mộc Lam và Tư Nhã cũng có thể chất mang thai đa bào thai không?”

Mẹ Lục nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi: “Nói đến người phụ nữ độc ác nhẫn tâm đó làm gì?”


Lục Khải Vũ cũng đột nhiên buông tay cô ra: “Anh ăn no rồi, đi làm trước đây.”

“Ông xã, sao vậy? Em nói gì sai sao?” Mạc Hân Hy giữ lấy tay anh, khó hiểu hỏi.

Lục Khải Vũ đưa tay xoa xoa mặt cô, nói: “Bà xã, em không nói gì sai cả, chỉ là anh không muốn nghe ai nhắc tới người phụ nữ kia thôi. Cô ta đã sinh ra Mộc Lam và Tư Nhã, nhưng lại vứt bỏ chúng nó. Cô ta khiến cho bọn trẻ, nhất là Tư Nhã phải chịu khổ nhiều như vậy.

cô ta căn bản là không xứng để làm mẹt”

Diệp Lan Chi lại bắt đầu suy nghĩ.

Tại sao Mạc Hân Hy lại tự nhiên nhắc đến chuyện này? Tự làm mình mất mặt, hay có mục đích gì khác?

Lục Khải Dã lườm cô một cái, cà lơ phất phơ nói: “Bà chị, lần này chị nịnh hót nhầm rồi. Mẹ của Tư Nhã và Mộc Lam chính là sự sỉ nhục cả đời này của anh trai tôi. Anh ấy bị người khác hãm hại nên mới ngủ cùng cô ta một đêm.”


Bầu không khí trong phòng ăn đột nhiên đông đặc và lạnh lẽo.

Mạc Hân Hy kinh ngạc nhìn Lục Khải Vũ, cô là sự sỉ nhục lớn nhất của Lục Khải Vũ sao?

Đúng lúc này, điện thoại của Lục Khải Vũ đổ chuông. Anh cau mày nhận điện thoại: “Chủ tịch, giám đốc Mã Tấn Hoàng của công ty thời trang Nguyệt Tú dẫn người tới trước cửa tập đoàn của chúng ta để làm loạn!” Đầu bên kia đi ^ thoại, trợ lý lo lắng báo cáo tình hình.

“Mã Tấn Hoàng? Được rồi, tôi lập tức tới ngay.”

Sau đó, anh kéo Mạc Hân Hy vào một góc của phòng khách, nói nhỏ với cô: “Bà xã, em đừng tức giận. Chuyện này, để tối anh đi làm về sẽ giải thích cho em sau.”