9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 167




Hiệu trưởng lập tức gọi điện cho bảo vệ, hỏi xem tại sao anh ta lại tự ý rời khỏi vị trí.

Bảo vệ rất tổn thương nói: “Bạn nhỏ Mạc Minh Húc nói trong phòng bếp có con chuột, hiệu trưởng bảo tôi đến hỗ trợ bắt chuột, nên tôi mới đi.”

Vương Thanh Bình cầm lấy tay Mạc

Hân Hy, cũng cảm thấy rất nhức đầu: “Bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Mạc Hân Hy xoa xoa huyệt thái dương, lấy điện thoại ra gọi cho Lý Mộc Tháp, nói ngắn gọn lại mọi chuyện.

Lý Mộc Tháp giật mình, lập tức gọi điện cho công ty bảo vệ Chân Thành, thông báo cho tất cả mọi người cùng tìm kiếm Minh Húc và Vũ Tuệ.

Mạc Hân Hy cùng cảnh sát về đồn cảnh sát. Theo như đoạn video ghi hình của camera giám sát thì chỉ là hai đứa nhóc này của cô quá thông minh, có ý thức tự bảo vệ bản thân cực cao.

Cô nhìn vào video giám sát hồi lâu, chỉ thấy Vũ Tuệ tiến vào công viên ở góc đường, sau đó biến mất tăm.

Còn Mạc Minh Húc đi qua một ngã tư đường rồi cũng ngoặt vào một đường nhỏ không có camera giám sát, nên cũng không thấy tung tích.

Hai đứa nhóc này muốn làm gì vậy?


Lòng cô nóng như lửa đốt, chỉ có thể kéo Vương Thanh Bình ra khỏi đồn cảnh sát cùng với mình, bắt đầu tìm kiếm ở những nơi lân cận với chỗ mà hai đứa trẻ đã tới.

Tất cả mọi người đã lật tung từng ngóc ngách lên, nhưng bạn nhỏ Vũ Tuệ lúc này lại đang đi một mình trên đường cái, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Mã Hùng Minh, bố của cậu đã là cái gì hả? Bố của tôi vừa đẹp trai vừa có tiền hơn bố cậu! Cậu hơn gì ai chứ.”

Từ sau buổi sáng bị Mã Hùng Minh chế giễu, bạn nhỏ Vũ Tuệ đã quyết định đến tập đoàn nhà họ Lục để nhận mặt bố con với Lục Khải Vũ. Nhất định cô bé phải dẫn được bố tới nhà trẻ để các bạn học khác thấy, xem xem sau này con ai dám chế giễu cô bé nữa.

Thế nhưng sau khi vụng trộm chuồn ra ngoài xong cô bé mới phát hiện ra là mình không có tiền, cũng không biết đường đến tập đoàn nhà họ Lục.

Nên làm gì bây giờ? Cô bé đứng bên lề đường, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu, đến lúc ngẩng đầu nhìn thấy bốt cảnh sát ở trước mặt, cô bé đột nhiên nảy ra một ý.

Mẹ đã nói nếu có chuyện gì thì đi tìm chú cảnh sát. Nếu như cô bé nói chuyện ngọt ngào một chút, nhất định chú cảnh sát sẽ đưa cô bé đến tập đoàn của nhà họ Lục, như vậy thì cô bé sẽ có thể thấy được bố mình.

Nghĩ tới đây, cô bé hưng phấn chạy sang bên kia đường.

Một chiếc xe khác đang lao tới, phanh gấp trước mặt cô bé. Vũ Tuệ bị giật mình ngã nhoài ra đất, bị trầy da chân.

“Chạy cái gì? Không thấy có xe à?” Tài xế thò đầu ra, khó chịu gào lên.


Vũ Tuệ ngồi dưới đất khóc òa lên.

Lư Bạch Khởi nhìn thoáng qua cô bé đang ngồi khóc trên đất, cảm thấy hơi quen mắt. Nhưng vì anh ta đã ở nước ngoài khá lâu, không thường gặp Mộc Lam, nên cũng không phát hiện ra cô bé đang ngồi trên đất dường như giống như đúc với Mộc Lam.

“Một đứa bé thôi, đừng để ý đến nó, đi thôi!” Anh ta nói với tài xế.

Lư Tử Tín ngồi bên cạnh anh ta lại đột nhiên nói: “Chờ đã.”

Sau đó, cậu bé đẩy cửa xe đi ra ngoài.

“Tử Tín, con làm gì thế? Hội thảo nghiên cứu sắp bắt đầu rồi đấy.” Lư Bạch Khởi muốn ngăn con trai lại, nhưng Lư Tử Tín không nghe lời anh ta.

Cậu bé đi đến trước mặt Vũ Tuệ, vươn tay ra: “Em gái, em không sao chứ?”

Không biết vì sao, khi cậu bé nhìn thấy Vũ Tuệ, đã cảm thấy rất đáng yêu, rất thân thiết.

Vũ Tuệ ngẩng đầu, trên gương mặt nhỏ nhắn mập mạp đã tràn đầy nước mắt. Cô bé chỉ vào đầu gối của mình: “Chảy máu, đau quá!”

Lư Tử Tín đưa tay đỡ cô bé đứng dậy: “Nhà em ở đâu? Để anh đưa em về?”

Hai mắt Vũ Tuệ đột nhiên sáng lên:

“Anh trai, anh nguyện ý đưa em về nhà sao?”