9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 176




“Trong vòng mười phút, em muốn có được tất cả tài liệu và nhược điểm của Mã Tấn Hoàng.”

“Được! Anh lập tức làm ngay.”

Lục thị cao ốc tầng chót, Lục Khải Vũ nhận được an ninh quản lý điện thoại xông lên thấy Vũ Tuệ lúc cả người đều ngây dại.

Trên tầng cao nhất của tòa nhà Tập đoàn nhà họ Lục, Lục Khải Vũ nhận được điện thoại của phòng ban an ninh, khi xông lên thấy Vũ Tuệ, toàn thân anh đều sững sờ.

Mẹ nói không sai, cô bé này thật sự giống hệt Mộc Lam.

Chẳng lẽ đây cũng là con gái của mình sao? Như vậy rốt cuộc thì năm đó người phụ nữ kia đã sinh mấy đứa bé chứ?

Anh vừa khiếp sợ vừa lo lắng.


Khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Vũ Tuệ đầy vẻ sợ hãi, cô bé đã khóc đến nỗi đôi mắt đỏ hoe.

Nhìn thấy Lục Khải Vũ, cô bé đột nhiên trợn tròn mắt và khóc to lên: “Bố! Bố ơi mau cứu con, con sợ quá!”

Cô bé kêu lên mấy tiếng bố này làm trái tim của Lục Khải Vũ nhói đau như muốn vỡ nát.

Mã Tấn Hoàng nghe thấy Vũ Tuệ gọi Lục Khải Vũ là bố, anh ta tươi cười đắc ý: “Chủ tịch Lục! Nếu như anh không cho tôi đường sống, vậy thì tôi sẽ chết cùng với con gái của anh!”

Anh ta nói xong lại ôm Vũ Tuệ bước thêm một bước, Vũ Tuệ sợ hãi kêu to: “Bố! Bố ơi! Con sợ! Con sợ quá!”

Lục Khải Vũ vội vàng ngăn cản anh ta: “Mã Tấn Hoàng! Anh đừng quá xúc động, anh muốn điều kiện gì thì tôi đều đồng ý với anh!”

“Thật sao? Anh để bọn họ lùi ra sau đi.” Mã Tấn Hoàng nhìn về phía nhân viên an ninh và cảnh sát đang đứng sau lưng của Lục Khải Vũ.

Lục Khải Vũ giơ tay ra hiệu cho những người đang đứng sau lưng mình, cảnh sát và nhân viên an ninh cũng không còn cách nào, chỉ có thể lùi ra sau.

“Được rồi! Bọn họ đã lùi ra sau, anh có điều kiện gì thì cứ mở miệng đi.” Lục Khải Vũ cố gắng tránh kích thích Mã Tấn Hoàng.

“Tôi muốn bản gốc đống bằng chứng mà anh vừa mới lấy ra lúc nãy, còn cả mấy bản ghi âm nữa, mang đến đây và đốt hết trước mặt tôi!”

“Được! Anh xuống đi, tôi lập tức để bọn họ đi lấy những thứ đó.”


Mã Tấn Hoàng cười nhạt: “Chủ tịch Lục! Anh nghĩ tôi là một thằng ngu à? Anh tiêu hủy những thứ đó thì tôi sẽ ôm con gái của anh xuống!”

Lục Khải Vũ quay đầu bảo trợ lý: “Lâu Văn Vũ! Mang toàn bộ chứng cứ tới đây!

Mã Tấn Hoàng thấy anh bằng lòng một cách dễ dàng như vậy thì nói tiếp: “Chủ tịch Lục! Nếu anh muốn con gái của anh còn sống, tôi còn có một điều kiện nữa.”

“Anh nói đi, tôi đồng ý, chỉ cần anh không tổn thương con gái của tôi.”

Vũ Tuệ nghe anh nói như vậy, nhịn không được khóc lên: “Bố à! Vũ Tuệ yêu bố lắm!”

Trái tim của Lục Khải Vũ tê rân. Vũ Tuệ ư? Cô bé này tên là Vũ Tuệ sao?

“Hay lắm! Chủ tịch Lục đúng yêu thương con gái, đúng là một người cha tốt hiếm có khó tìm. Tôi muốn toàn bộ cổ phần của Công ty thời trang Nguyệt Tú.” Mã Tấn Hoàng đòi hỏi thêm.

Lục Khải Vũ hơi sửng sốt: “Mã Tấn Hoàng! Nếu như bác Mã còn sống, chắc chắn bác ấy rất thất vọng về anh!”


Mã Tấn Hoàng vô cùng tức giận: “Anh đừng có nhắc đến bố của tôi, nếu như không nhờ có bố của tôi, năm xưa Tập đoàn nhà họ Lục đã sớm vỡ nợ rồi.”

Lục Khải Vũ thấy anh ta đã đứng bên sát bên mép, cảm xúc lại rất kích động, anh cứ sợ lỡ đầu anh ta sơ ý ôm đứa nhỏ té xuống dưới, đành phải cố gắng xoa dịu cảm xúc của anh ta: “Anh yêu cầu như vậy thì một mình tôi không thể làm chủ được, cần hội tất cả cổ đông trong Hội đồng quản trị đồng ý mới được.

Mã Tấn Hoàng lại ôm Vũ Tuệ bước lại gần mép tường thêm một bước: “Bớt nói nhảm đi! Đừng tưởng rằng tôi không biết là anh đang tính toán gì, một mình anh phải quyết định chuyện này, nhanh chóng ý tên vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần cho tôi!”

Lúc này Vũ Tuệ đã khóc đến nỗi khan tiếng: “Bố ơi bố! Con thật sự rất sợi”

“Được rồi được rồi! Tôi lập tức cho người chuẩn bị hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, anh hãy tỉnh táo một chút.” Lục Khải Vũ không dám kích thích anh ta nữa, chỉ có thể bảo người của mình đi chuẩn bị.