9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 184




Tính Vũ Tuệ vốn hoạt bát, cởi mở. Gương mặt mũm mĩm vô cùng làm người thích, miệng còn rất ngọt, dù giận dỗi cũng đáng yêu vô cùng.

Lục Khải Vũ thì thầm với cô bé: “Bé ngoan, đừng quậy, chốc nữa bố mua đùi gà cho con.”

“Thật ạ?” Vũ Tuệ lập tức nở nụ cười. Lục Khải Vũ gật đầu khẳng định.

Ăn cơm xong, hai bố con gọi mang về cho Minh Húc rất nhiều đồ ăn cậu bé thích.

Về đến bệnh viện thì mẹ Lục cũng truyền nước xong rồi.

Bác sĩ kê thêm cho Minh Húc một ít thuốc tiêu viêm, lúc này vừa mới tiêm xong.

Bố mẹ Lục, thấy hai bố con họ về đến thì vội vàng nói: “Hai bố con về rồi. Mẹ mới gọi điện cho chú Vương, bảo chú ấy cho người dọn dẹp mấy phòng nghỉ cho khách trên tầng hai. Lúc nãy mẹ và Minh Húc cũng đã lên mạng chọn mua ít đồ cần thiết rồi, chiều nay sẽ giao hàng tới nên bố mẹ về luôn đây. Còn phải nghĩ cách giải thích cho bà nội của con nữa. Một lần sinh chín đứa, mẹ sợ bà nội cũng bị dọa khiếp vía như mẹ.” Mẹ Lục ngại ngùng tự giễu.

Bố Lục cầm một viên thuốc trợ tim khẩn cấp trong túi ra: “Đừng lo, anh chuẩn bị sẵn thuốc đây rồi.”

Vũ Tuệ chớp chớp mắt: “Tối nay con với anh dọn đến ở cùng bố luôn ạ?”


Mẹ Lục vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Đương nhiên rồi, các cháu và bố đã nhận nhau rồi, đương nhiên là phải sống cùng bố mẹ chứ.”

“Tốt quá.” Vũ Tuệ reo hò.

Sau khi bố mẹ Lục rời đi, Lục Khải Vũ nhận được điện thoại của Lâu Văn Vũ báo rằng Mã Tấn Hoàng đã bị cảnh sát đưa đi, chứng cứ phạm tội của anh ta đều được sao chép thêm một bản để giao cho cảnh sát.

Bây giờ các cổ đông lớn đang yêu cầu mở một cuộc họp cổ đông lâm thời, bàn bạc về ứng cử viên tiếp theo cho vị trí tổng giám đốc công ty thời trang Nguyệt Tú.

Mạc Hân Hy kéo anh ra khỏi phòng bệnh: “Anh cứ đi làm việc đi, có em ở đây với Minh Húc và Vũ Tuệ là được rồi!

Khải Vũ ôm lấy cô, nhân lúc xung quanh không có ai hôn lên môi cô: “Chờ Minh Húc truyền thuốc xong thì em với hai con về trước nhé, Mộc Lam và Tư Nhã gặp hai đứa nó sẽ rất vui.”

“Vâng. Em và các con đợi anh ở nhà.”

“Bà xã, em vất vả rồi.” Anh không kìm được lại hôn cô.

Mạc Hân Hy thấy có người ngang qua vội đẩy anh: “Có người nhìn kìa!”


Thấy cô hơi xấu hổ, Lục Khải Vũ ghé vào tai cô thì thầm: “Bà xã, em đẹp lắm, tối nay đợi anh về nhé!”

“Được rồi. Anh mau đi công ty đi, đừng có để các cổ đông đợi lâu.” Mạc Hân Hy đỏ mặt đẩy anh một cái nữa.

Lục Khải Vũ lưu luyến rời khỏi bệnh viện.

Ba giờ chiêu, Mạc Minh Húc truyên xong thuốc. Mạc Hân Hy làm thủ tục xuất viện cho cậu bé rồi lái xe đưa hai con đến một ngôi nhà nhỏ gần đó.

Minh Húc và Vũ Tuệ mất tích làm Vương Thanh Bình sốt sắng tái phát bệnh cao huyết áp, cô cần đưa bọn trẻ đến thăm cô ấy trước.

Cửa vừa mở ra, Vũ Tuệ thấy Vương Thanh Bình đang nằm trên ghế sô pha thì lập tức nhào tới: “Mẹ nuôi, Vũ Tuệ nhớ mẹ lắm”

Vương Thanh Bình dùng ngón tay nhẹ nhàng dí trán cô bé, giả bộ giận dỗi: “Đừng có ra vẻ, mẹ vừa gọi cho chú Lý của con rồi. Chú ấy bảo con chuẩn bị chuyển đến sống ở nhà bố con, con vui quên trời đất luôn, làm gì còn nhớ mẹ nuôi nữa.”

Mạc Minh Húc thấy Vũ Tuệ ỉu xìu xìu vì bị vạch trân thì thoáng cười: “Anh bảo rồi mà, em cứ suốt ngày nói láo, nịnh nọt mọi người như thế kiểu gì cũng có ngày lộ tẩy thôi. Em còn không tin, bây giờ tốt rồi, mẹ nuôi giận rồi đấy!”

Vũ Tuệ trợn mắt lườm nhìn cậu bé: “Ai cần anh lo Nói xong, lại quay đầu nhào về phía Vương Thanh Bình làm nũng: “Mẹ nuôi, Vũ Tuệ sai rồi, mẹ đừng giận nữa nhé!

Anh con bảo phụ nữ hay nổi giận dễ già lắm đó!”