9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 207




Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy ra khỏi cửa hàng thì đi thẳng đến bệnh viện.

“Hôm nay Lý Mộc Tháp phải phẫu thuật à?” Bởi vì đã có con cho nên Lục Khải Vũ hiểu được cảm giác làm bố mẹ.

“Đúng vậy, thằng bé nói muốn gặp em.” Mạc Hân Hy nắm chặt tay Lục Khải Vũ, chẳng biết tại sao, cả người cảm thấy rất hồi hộp.

Lục Khải Vũ nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu: “Em rất căng thẳng sao?”

Mạc Hân Hy hít sâu một hơi: “Không biết vì sao, khi nghe tin thằng bé sắp phẫu thuật, trong lòng em đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi không thể giải thích được. Anh biết không thằng bé ngoan ngoãn lắm còn hiểu chuyện nữa. Bác sĩ nói tình trạng của thằng bé rất phức tạp, em sợ nó không qua khỏi.”

Trông thấy vẻ mặt lo lắng và sốt ruột của cô, Lục Khải Vũ hơi đau lòng ôm cô vào lòng an ủi: “Em đừng lo lắng, anh đã hỏi qua Lâu Văn Vũ rồi. Người phẫu thuật cho thằng bé là chuyên gia tim mạch có uy tín nhất trong nước, nhất định sẽ không sao đâu.”

Sau khi đến bệnh viện, ở ngoài cửa phòng mỗ, bọn họ gặp được Lý Mộc Tháp sắp được đẩy vào phòng phẫu thuật. . Truyện Điền Văn


Bố mẹ Lý Mộc Tháp thấy bọn họ đến, chân thành cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn: “Tổng giám đốc Lục, cảm ơn, cảm ơn hai người đã đặc biệt đến đây để thăm Mộc Tháp.”

Mạc Hân Hy đỡ bọn họ: “Chúng tôi có giúp gì đâu, đừng khách sáo như thế. Còn nữa, hai người nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe, sau khi Mộc Tháp phẫu thuật xong cần có người chăm sóc thằng bé thật tốt!”

Lúc này, Lý Mộc Tháp nằm trên giường bệnh ở ngoài cửa phòng phẫu thuật giơ tay lên: “Dì ơi.”

Mạc Hân Hy nắm lấy cánh tay gầy yếu của thằng bé: “Sao thế cháu? Mộc Tháp sợ hả?”

Một nụ cười dũng cảm lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn gầy đen của Lý Mộc Tháp, cậu bé lắc đầu: “Cháu không sợ, Mộc Tháp sẽ rất dũng cảm!”

Nhìn thấy thằng bé còn nhỏ tuổi, vậy mà khi đối mặt với sống chết lại bình tĩnh đến thế, trong lòng Mạc Hân Hy cảm thấy hơi khó chịu: “Mộc Tháp giỏi quá! Cháu yên tâm đi, chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ thôi. Chờ khi cháu xuất viện, cháu và mẹ chuyển đến nhà dì, dì có chuẩn bị rất nhiều truyện tranh cho cháu!”

Trong mắt Lý Mộc Tháp lóe lên một tia mong đợi: “Có thật không ạ?”


“Dĩ nhiên là thật rồi, dì sẽ giữ lời hứa.”

Lý Mộc Tháp nhìn cô, vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi trở nên có phần cô đơn và do dự: “Dì ơi, cháu có thể năn nỉ dì một chuyện không?”

“Chuyện gì thế? Chỉ cân Mộc Tháp nói ra, dì nhất định sẽ hứa với cháu.”

Cậu bé này hiểu chuyện đến nỗi khiến người khác đau lòng.

Lý Mộc Tháp nhìn thoáng qua bố mẹ đang đứng ở cuối giường, sau đó nhìn về phía Mạc Hân Hy bằng ánh mắt sáng ngời, có điêu trong mắt thoáng qua chút bi thương và buồn bã.

Mạc Hân Hy hơi sửng sốt trong lòng, một cậu bé còn nhỏ tuổi thế mà đã có ánh mắt như vậy. Cuộc đời của người nghèo khó quả thực là đáng buồn nhất.

“Dì ơi, cháu nghe mẹ cháu nói chú và dì đã sắp xếp công việc cho bố mẹ cháu, còn ứng trước tiền lương để chữa bệnh cho cháu. Trong lòng Mộc Tháp rất biết ơn.”

Nói tới đây, Mộc Tháp hơi dừng một chút, dường như đang cố gắng kiểm soát tâm trạng của mình: “Dì ơi, nếu như cháu không qua khỏi trong quá trình phẫu thuật, dì có thể đừng đòi họ trả tiền ngay được không ạ? Ba mẹ cháu rất giỏi cũng rất cần cù, đợi đến khi họ trả hết tiên cho dì, dì có thể để hai người họ ở lại nhà dì thêm vài năm không ạ? Để bọn họ dành dụm thêm ít tiền dưỡng lão. Lỡ như Mộc Tháp không còn, sẽ không có ai phụng dưỡng hai người họ.”

Đứa trẻ gầy gò nằm trên giường bệnh lại có thể nói ra những lời thế này khiến người lớn có mặt ở đây đều cảm động. Mẹ của Lý Mộc Tháp không kiêm được nữa nghẹn ngào bật khóc thành tiếng.