9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 218




Viên kẹo ngọt ngay lập tức bao phủ lên tất cả những cay đắng trong miệng và lây sang toàn bộ nội tâm. Anh dang rộng vòng tay ôm ba cô con gái vào lòng: “Cục cưng, bố yêu các con.”

Mẹ Lục ở bên cạnh có chút cảm động, dùng khăn giấy lau khóe mắt: “Vẫn là con gái tốt hơn, con gái chính là chiếc áo bông thân thiết của bố mẹ. Cả đời này của mẹ cũng không có phúc phần này.”

Bà cụ nhà họ Lục gõ cây gậy không hài lòng: “Ban đầu tôi kêu cô sinh một đứa con gái đi, cô sống chết không chịu, giờ hối hận rồi hả?”

“Mẹ, mẹ quên hồi đó lúc con sinh Khải Dã đã mất hết công việc rồi sao? Nếu còn sinh thêm một đứa con gái nữa, e rằng đến cả mạng con cũng không còn nữa rồi.”

Nghĩ đến hai đứa con trai, mẹ Lục lại thở dài một hơi: “Ai, sớm biết đứa nhỏ Khải Dã này không nghe lời như vậy thì ban đầu đã không sinh nó ra rồi.”

Bố Lục an ủi bà ta: “Đừng có nói bậy, để Khải Dã nghe được thì không hay đâu.”

Bởi vì Mạc Hân Hy có vết thương ở sau lưng nên Vũ Tuệ không ngừng kêu gào đòi ngủ chung với bố.


Mấy đứa nhỏ nằm trên giường nghe Mạc Hân Hy kể chuyện cổ tích một lát rồi mới không nỡ rời đi.

“Bố, tối nay bố nhất định phải chăm sóc cho mẹ thật tốt đấy. Nhớ bôi thuốc cho mẹ nữa nha!” Lúc rời đi, mấy đứa nhóc này lại không yên tâm dặn đi dặn lại hết đứa này tới đứa khác.

“Yên tâm đi, bố nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mẹ mà.”

Sau khi tiến các con xong thì Lục Khải Vũ đi tắm, sau đó ôm lấy Mạc Hân Hy rồi hôn một cái thật nhẹ lên môi cô: “Vợ à, cảm ơn em!”

“Cảm ơn em cái gì?” Mạc Hân Hy thấy hơi lạ.

“Cảm ơn em đã xuất hiện trong sinh mệnh của anh, mang ánh sáng và hy vọng đến cho cuộc đời anh.”

Đúng vậy, nếu không có Mạc Hân Hy và các con, có lẽ anh thật sự sẽ bị người nhà họ Mai nguyền rủa như vậy và cô đơn đến già!

Bây giờ có con rồi, có người anh yêu thương rồi, anh mới nhận thức được những ngày tháng trong suốt 10 năm qua của mình đơn điệu và nhàm chán như thế nào.

Tám giờ tối, họ nhận được điện thoại của bố mẹ Lý Mộc Tháp. Trong điện thoại, vợ chồng Vương Quốc Mạnh xúc động đến khóc không thành tiếng. Nói rằng cuộc phẫu thuật của Mộc Tháp rất thành công, chỉ cần sau này điều dưỡng thật tốt thì có thể đi học như những đứa trẻ khác rồi.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Mạc Hân Hy thở một hơi dài đầy nhẹ nhõm, đứa trẻ hiểu chuyện đến mức khiến người khác thấy thương đó cuối cùng cũng không có chuyện gì rồi.

Ngày thứ 2, trời nhiều mây, họ ăn sáng xong thì đưa mấy đứa nhỏ đi trung tâm thương mại lớn nhất Hà Thành.


Mộc Lam với Tư Nhã chưa từng tới nơi này nên sau khi tới đây thì vô cùng phấn khích.

“Tầng 3 có chỗ vui chơi cho trẻ em, còn có thư viện nữa, trước tiên thì cứ đưa chúng nó lên lầu chơi một lát đi rồi chúng ta xuống siêu thị ở lầu 1 để mua nguyên liệu, được không?” Mạc Hân Hy đưa ra ý kiến.

“Được, tất cả đều nghe theo vợ hết.”

Mạc Minh Húc quay đầu lại nhìn Lục Khải Vũ đang hết sức thản nhiên: “Bố, tốt nhất là bố nên kiềm chế một chút, đừng có thu hút sự chú ý của người khác, bảo vệ mẹ cho thật tốt đi.”

Lục Khải Vũ xoa đầu của con trai, có chút không thoải mái trả lời: “Được rồi, bố biết rồi! Bố nhất định sẽ bảo vệ thật tốt mẹ của các con.”

Nói xong, anh ôm chặt lấy eo của Mạc Hân Hy: “Hôm nay, em không được phép khoe mẽ mà làm anh hùng gì nữa hết, nếu không con trai sẽ mắng anh đó.”

Mạc Hân Hy cố nhịn cười: “Được rồi, em biết rồi mà chồng.”

Một nhà 6 người đến khu vui chơi ở tầng 3, ba cô con gái vui vẻ ném mình vào đủ loại trò chơi của khu vui chơi, chơi vui kinh khủng.


Mạc Minh Húc nhìn có vẻ hơi khinh thường, sau đó đi đến thư viện nằm lệch về phía đông tìm một cuốn sách về khoa học viễn tưởng rồi bắt đầu nghiêm túc đọc sách.

Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy đang ngồi trên băng ghế cách đó không xa.

“Vợ à, anh đã để Lâu Văn Vũ đi mời Long Bách với Long Thiên rồi. Anh định sẽ giao việc quản lý tài sản, giữ gìn sửa chữa điện của các tòa nhà, còn có các công việc về kiểm kê, bảo vệ môi trường của tất cả bất động sản của tập đoàn nhà họ Lục cho họ làm. Có lẽ tuần sau là có thể gặp được hai người họ rồi.”

Thực ra, trong lòng anh vẫn có chút lo lắng không yên khi phải đi gặp hai đứa nhỏ hết sức thông minh này. Một Mạc Minh Húc thôi đã đủ khiến anh đau đầu rồi. Với kinh nghiệm và chỉ số thông minh của hai đứa nhỏ kia, sợ rằng đến lúc đó anh không đối phó được.

Mạc Hân Hy hơi lo lắng mà nắm chặt tay anh: “Thật sao? Em cũng muốn đi.”

Đó là con của cô, cô nhất định phải đi gặp chúng.