Lục Khải Vũ nhìn chằm chằm vào anh ta: “Ý của tôi là gì, cậu phải hiểu rõ hơn tôi chứ. Rốt cuộc trong buổi mừng thọ của ông cậu đã xảy ra chuyện gì, vấn đề này trong lòng tôi và cậu đều biết rõ.
“Không phải cậu muốn kiện tôi sao? Lư Bạch Khởi, cậu cứ đi kiện đi! Lục Khải Vũ tôi không sợ!” Lục Khải Vũ lớn giọng nói.
Thái độ không chút sợ hãi của anh khiến cho trong lòng của Lư Bạch Khởi có chút mông lung và ngờ vực.
“Chủ tịch Lục, bây giờ không phải chúng ta đang thương lượng với nhau sao? Tôi cũng không nói là nhất định phải đi kiện cậu, cậu chỉ cần đồng ý đầu tư vào xưởng thuốc của tập đoàn nhà họ Lư, tôi sẽ lập tức tiêu hủy đoạn phim này.” Giọng nói của Lư Bạch Khởi có chút bình tĩnh lại.
Ánh mặt lạnh nhạt, sâu thẳm của Lục Khải Vũ nhìn chằm chằm vào anh ta một hồi lâu, rồi anh lắc đầu: “Nhà họ Lục sẽ không bao giờ đầu tư vào đó, cậu đừng có nằm mơ nữa.”
Nói xong, anh bước về phía trước, nghiến răng nghiến lợi, đầy hận thù nói: “Tôi không những không đầu tư, mà còn chóng mắt lên xem nhà họ Lư từ từ phá sản.
Lư Bạch Khởi hoảng sợ trước ánh mắt của anh, bất giác lùi lại phía sau: “Tại sao chứ, nhà họ Lư và cậu không có hận thù gì mà! Lục Khải Vũ, tại sao cậu lại hận chúng tôi như thế! Đừng có quên, bố của chúng ta là bạn tốt của nhau đấy”
“Bạn bè tốt sao? Vừa rồi ai đã nói là đi kiện tôi, là ai đã lợi dụng đoạn phim này uy hiếp tôi để ép tôi đầu tư?” Gương mặt sắc lạnh của Lục Khải Vũ chất vấn. Nếu không do Lư Giai Y, năm đó Hân Hy đã không nhảy xuống sông, cũng đã không bị người nhà của Diệp Lan Chi bắt bỏ tù rồi. Đứa con của anh cũng đã không bị nỗi đau này dày vò, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì. Tất cả những chuyện này nhà họ Lư phải chịu trách nhiệm.
Lư Bạch Khởi đã thấy rõ, rằng hôm nay muốn thuyết phục Lục Khải Vũ đầu tư vào xưởng chế thuốc của tập đoàn nhà họ Lư là điều không thể.
Thế là anh ta cắn răng quyết tâm: “Lục Khải Vũ, sự trong sạch của Giai Y bị hủy hoại là do cậu. Nhà họ Lư tôi sẽ không để yên đầu. Đoạn phim này tôi sẽ giao cho cơ quan cảnh sát, nhờ công an lấy lại công bằng cho Giai Y
Lục Khải Vũ đưa tay ra mở cửa văn phòng: “Vậy thì cậu đi đi. Nhân tiện thì tìm xem cách nào tốt nhất để giải thích với cảnh sát về vấn đề chiếc bánh sinh nhật.
Chân của Lư Bạch Khởi đang chuẩn bị bước ra thì đột nhiên đứng lại: “Ý của cậu là gì?”
Lục Khải Vũ mở tay ra, nói: “Không có ý gì cả, chính là ngày hôm đó, sau khi tôi và Khải Dã ăn bánh sinh nhật của Giai Y mang tới thì cả hai đều cảm thấy không được thoải mái. Bởi vậy tôi đã tìm đến người thợ đã làm bánh dành tặng cho ông của anh và tìm hiểu một chút vấn đề:
Nói đến đoạn này, anh cố tình dừng lại.
Quả nhiên, gương mặt của Lư Bạch Khởi hàn lên vẻ hoảng sợ: “Cậu nói gì, tôi nghe không hiểu.
“Nghe không hiểu thì cũng không cần lo lắng, đến lúc đó thợ làm bánh của cửa hàng sẽ giải thích rõ với cảnh sát.”
Sau khi nói xong, hình như anh lại nhớ ra chuyện gì đó, nhếch môi cười nói: “Đúng rồi, quên nói với cậu. Con trai tôi rất đam mê kỹ thuật hack, đêm hôm qua tôi đã bảo con trai dạy tôi. Tôi đã lợi dụng kỹ thuật hack đột nhập vào máy tính của cậu và đã lấy một vài đoạn phim hữu ích với tôi, rồi sao chép gửi một bản qua mail. Đến lúc đó chúng ta cùng đi đưa cho cảnh sát xem, cậu thấy thế nào?”
Nghe xong lời nói của anh, cơ thể của Lư Bạch Khởi có chút loạng choạng, nhưng may mắn là anh ta đã vịn chặt vào cửa nên mới không bị mất mặt vì té ngã. Hãy tìm đọc trang chính ở { trumtruye n.c om }
“Cậu, cậu, Lục Khải Vũ, tại sao cậu lại cứ nhắm vào tập đoàn họ Lư vậy hả!” Anh ta vốn dĩ muốn lạnh lùng đến chỉ trích, nhưng nghĩ đến việc giờ tập đoàn nhà họ Lư của anh ta đã bị yếu thế nên chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt lời xuống, từ chỉ trích trở thành muốn hòa giải.
“Giai Y đã thích cậu như vậy, tại sao cậu lại nhất định phải hủy hoại con bé mới khiến cho cậu vui?” Anh ta không muốn hiểu.
“Điều này cậu về mà cố gắng hỏi cô ta đi! Những việc cô ta làm, những món nợ mà cô ta nợ sẽ do tập đoàn nhà họ Lư các cậu đến mà trả.”
Nói xong, anh quay người lại, không muốn nhìn Lư Bạch Khởi nữa.
Lư Bạch Khởi nhìn vào bóng hình quyết đoán của anh, bất lực xoay người đi.