9527

Chương 54



Dịch: Nguyễn Hạ Lan
'EM NGHE CHỊ!"
***
Kiều Mộ hít sâu một hơi, tay nắm chắc vô văng. Trong nháy mắt xe phía sau lao lên, cô giẫm chân ga, vượt một chiếc việt dã phía trước.
Xe sau sượt qua chiếc việt dã kia, nó chưa dừng mà ngược lại tăng tốc đuổi theo, tốc độ nhanh hơn trước.
Mưa mỗi lúc một to, trong tầm mắt là màn nước mênh mông trắng xóa. Nước mưa gõ lên nóc xe, bên tai chừng như không nghe thấy âm thanh nào khác. Các xe đang chạy đua nhau bật đèn giảm tốc độ.
Ra khỏi đường cao tốc, bắt đầu gặp phải tình trạng tắc nghẽn. Xe sau vẫn bám riết không buông, mấy lần thử vượt xe đuổi sát. Kiều Mộ liên tục khiến xe nọ không bắt kịp, gần như ấn còi không ngừng, cuối cùng đã kéo giãn khoảng cách. Qua kính chiếu hậu, cô quan sát một chốc rồi đeo tai nghe gọi cho Quan Công, cho gã biết tình huống mình gặp phải và dặn gã không được báo với Tiêu Trì.
Giờ này chắc hẳn anh đang ở viện điều dưỡng cùng chuyên gia cai nghiện của tỉnh, đánh giá về tình trạng của Hoàng Viện.
"Tôi lập tức cử hai người gần đấy đến hỗ trợ! Chị dâu, chị chú ý an toàn nhé!" Dứt lời, Quan Công dừng lại quay sang nói với người bên cạnh.
Kiều Mộ thở phù một hơi. Nhân lúc xe trước giảm tốc độ, cô nhấn ga, vượt lên, vi phạm quy tắc giao thông, "Tôi sắp vào đường vành đai bốn rồi, các anh nhanh nhanh chút!"
Giọng Quan Công truyền tới, lộ ra một thoáng nóng nảy: "Sắp xếp ngay đây! Chị cẩn thận nhé!"
Kết thúc cuộc gọi, Kiều Mộ khẽ nhấp môi, tiếp tục để ý chiếc xe bám theo một mạch từ sân bay tới giờ. Gã lái xe vẫn là kẻ đã nhìn thấy lúc đi, cặp kính râm trên mặt trước sau không gỡ xuống, thận trọng gớm!
Vào đường vành đai bốn, đường đã đỡ tắc hơn, chiếc xe sau cũng tăng tốc cùng lúc cô tăng tốc, điên cuồng dai dẳng đuổi theo.
Trên đường, nước ngập khá sâu. Mới chưa đầy một tiếng đồng hồ, nước ở những chỗ trũng đã mấp mé mắt cá chân, các xe tham gia giao thông đã chạy chậm lại, tạm thời rất khó vượt.
Lòng bàn tay Kiều Mộ ướt nhẹp, cô vắt óc nghĩ xem làm sao để thoát khỏi sự đeo bám này.
Hiện tại mà xảy ra tai nạn thì xe cứu thương và xe cảnh sát không thể đến kịp. Trận mưa này tới quá đột ngột, bộ phận chỉ huy giao thông ắt đang dõi mắt cả vào những đoạn đường dễ bị ngập úng tại trung tâm thành phồ, gần quanh đây lại tương đối ít bệnh viện. Xảy ra tai nạn thật, cô sợ hết cách cứu mình.
Xông pha đã 20 phút, nhận thấy xe sau lần nữa áp sát, Kiều Mộ thoáng nhắm mắt, mạo hiểm nhấn chân ga, từ giữa hai xe trước sau, phá vòng vây lái ra ngoài.
"Bíp bíp..." Nháy mắt, tiếng còi vang lên chói tai, xe kia nhanh chóng lao lên, đâm vào đuôi xe Kiều Mộ, bánh xe cô rõ ràng trượt đi.
Gian nan khống chế được tay lái, trượt ra ngoài mất một khoảng. Kiều Mộ liếc vào gương chiếu hậu, lưu ý thấy đằng trước là xe chở hàng cỡ lớn, đáy mắt bỗng chốc thêm một tầng sương giá.
Mưa quá to, tốc độ xe của mọi người đều chậm, dẫu đụng phải cũng không đến nỗi toi mạng.
Mà cho dù chết cũng là đúng người đúng tội. Kiều Mộ hạ quyết tâm, mắt thấy xe sau lại sắp đâm lên, cô cắn chặt răng tăng tốc, cố tình áp sát xe chở hàng trước mặt.
Xe sau ngỡ cơ hội đã đến, hiển nhiên tăng nhanh tốc độ.
Thầm đếm đến 3, trong tích tắc đối phương va vào, Kiều Mộ đánh tay lái, đạp chân ga hết nấc.
Giây phút lao ra, cô tức tốc giẫm chân phanh giảm tốc độ, lạnh lùng ngó vào gương chiếu hậu.
Xe nọ tông mạnh vào đuôi xe chở hàng, đã dừng lại. Trái tim lơ lửng đáp xuống, Kiều Mộ giữ tốc độ ổn định, cho xe chạy tiếp. Lát sau, di động bất ngờ có cuộc gọi, là một dãy số lạ.
Nghe máy được một lát, cô nhăn mày: "Trương Dương mất tích? Tổng giám đốc Trương, ngài đang nói đùa à, tôi mới tiễn Tần Bân đến sân bay, anh ấy bảo hẹn Trương Dương gặp nhau ở sân bay mà!"
Sau một giây im lặng, giọng của Trương Lương Nghiệp lần nữa truyền tới, rành rành lộ vẻ không vui: "Bác sĩ Kiều, Trương Dương thật sự không ở chỗ cô?"
"Giờ tôi đang chuẩn bị vào nội thành. Có cần tôi chụp cho ông bức ảnh không?" Kiều Mộ nhếch mày, "Tôi cũng rất lấy làm tiếc về chuyện Trương Dương bị người ta bắt đi, cũng rất lấy làm áy náy. Nhưng đúng là tôi không giấu cậu ấy!"
Trương Lương Nghiệp chẳng ừ hử gì, trầm lặng chốc lát, lão đột ngột cúp máy.
Kiều Mộ mím môi, tiếp đó cô gọi luôn cho Quan Công, báo cho gã biết kẻ theo dõi cô đã gặp tai nạn xe cộ, và cả chuyện Trương Lương Nghiệp liên lạc với mình.
"Người của chúng tôi đã tới hiện trường! Chị không sao là tốt rồi!" Quan Công thở phào, đoạn bỗng nhiên im bặt.
Kiều Mộ nhướng mày, im im đợi một lúc, thấy gã vẫn không có ý muốn mở miệng, cô không khỏi bực mình: "Đã có chuyện gì hả?"
"Không có..." Quan Công nhỏ giọng, lí nha lí nhí: "Anh Trì đã trên đường về, chị có muốn chờ anh ấy không?"
Đôi mày Kiều Mộ cong lên, giọng nói dịu đi: "Có tiện không?"
"Tiện quá ấy chứ! Tôi đến Nhân Tế Đường chờ chị luôn đây!" Quan Công cười to.
Kiều Mộ "ừ" một tiếng, kết thúc cuộc gọi, chạy xe về nhà. Cũng may không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bấm lỗ giấy phép lái xe cũng chẳng sao. Vào nội thành, tình hình ngập lụt nghiêm trọng hơn so với cô tưởng tượng. Rất nhiều xe mắc kẹt trên đường.
Buộc phải dừng lại, nâng cổ tay xem đồng hồ, cô lại khẽ bặm môi theo bản năng. Với tốc độ này, chờ cô về đến Nhân Tế Dường áng chừng cũng phải 10 giờ tối.
Kiên nhẫn đợi thêm mấy phút, cuối cùng xe nhích lên trước được một tẹo, tầm mắt mờ đi.
Chẳng dễ dàng thoát khỏi đoạn đường tắc nghẽn, thì cầu Tiền Thủy tạm thời bị cấm vì nước sông chảy ngược, đành phải chạy vòng qua.
Di động lần nữa đổ chuông, Kiều Mộ ngó qua màn hình, bình thản nhận cuộc gọi: "Tổng giám đốc Trương."
"Hẹn Tiêu Trì giúp tôi, tôi cần gặp anh ta." Giọng nói Trương Lương Nghiệp không chút gợn sóng.
Kiều Mộ thót tim, nhưng giây kế tiếp, cô đã kiểm soát được cảm xúc, thong dong mở miệng: "Tôi không quen với anh ta lắm, còn không có cả cách thức liên lạc cơ. Không biết tổng giám đốc Trương vì cớ gì nhờ tôi liên lạc giúp nhỉ!"
"Thứ Bảy tuần sau, nhà thờ ngã tư Lão Bách Hối, Lâm Châu! Tôi đợi anh ta ở đó!" Trương Dương Nghiệp bỏ lại câu này rồi lưu loát cúp máy.
Kiều Mộ nhấp cánh môi, năm ngón tay khẽ gõ vài cái trên vô lăng. Xe trước di chuyển, cô từ từ nhấn xuống chân ga.
Thứ Bảy tuần sau sẽ có kết quả trúng tuyển của Trương Dương*, ví thử cậu ấy được tuyển vào đại học công an thật, khả năng Trương Lương Nghiệp sẽ lựa chọn tự thú, cũng có khả năng lựa chọn... tự sát.
(*Xin được giải thích một chút về chi tiết này ạ. Ở chương 39, Kiều Mộ đã đến nhà Chương Dương ăn mừng cậu ấy đỗ ĐH. Đây không phải nhầm lẫn, mà là kỳ thi ĐH bên Trung Quốc là kỳ thi chung, các bạn qua điểm sàn của kỳ thi này, sẽ tiếp tục chờ các trường lần lượt công bố điểm chuẩn vào trường ĐH. Nên Chương Dương đang chờ điểm chuẩn từ trường ĐH mà cậu ấy đăng ký. Và kết quả sẽ có vào thứ Bảy.)
Nếu là tự thú thì lão hoàn toàn không cần liên hệ với Tiêu Trì thông qua cô.
Tất nhiên, cũng không loại trừ lão đã bố trí xong xuôi đường lui, chỉ đợi Trương Dương xuất hiện đi nhận giấy báo nhập học. Sở dĩ hẹn gặp Tiêu Trì là để giết anh, chứng minh cho Quách Bằng Hải, lão không hợp tác với cảnh sát.
Suy nghĩ rối rắm suốt cả đường, về đến nhà đã hơn 11 giờ tối. Đường phố trước cửa ngập gần nửa mét.
Quan Công đang chơi cờ với hai ông cụ. Kiều Mộ cất ô, vào phòng khách, sau đó tới bếp tìm đồ ăn.
Ông nội mang cơm từ bên nhà ông nội Hứa về cho cô. Bỏ vào lò vi sóng hâm nóng qua, rồi bưng bát ngồi trên ghế nhỏ trong bếp, Kiều Mộ lơ đễnh ăn cơm.
Lúc cô đi ra, ông nội Hứa bảo mệt, đã sắp sửa về nghỉ ngơi.
Quan Công không nói hai lời, tức thì ngồi xổm xuống cõng ông cụ. Kiều Mộ đổi chiếc ô to, cùng gã đưa ông nội Hứa về.
Trở lại Nhân Tế Đường, quần áo đã ướt gần hết, Kiều Mộ đành phải bảo Quan Công đợi, còn cô lên lầu thay đồ.
"Ông Kiều ơi, lời ông Hứa nói là thật ạ?" Quan Công lau nước mưa trên mặt, gã ngồi xuống cạnh ông nội, đưa tay xoa đầu Liệt Phong.
Kết thúc cuộc điện thoại với Kiều Mộ, gã qua đây ngay, đúng lúc ông nội Hứa cũng có mặt. Gã hỏi thế nào, ông cụ Hứa cũng chỉ đáp thời gian này Kiều Mộ gặp phiền toái quấn thân, tuy có hoảng sợ nhưng không nguy hiểm, cơ mà chưa biết chừng người xảy ra chuyện lớn cũng là Tiêu Trì.
Ông còn bảo, Tiêu Trì và Kiều Mộ không thể đi đến cuối con đường, mỗi người đều sẽ có kết cục chết già.
"Lão Hứa hiếm khi tính sai lắm!" Ông nội Kiều rót cho Quan Công tách trà, lắc đầu cười khổ: "Thằng ranh Tiêu Trì kia có duyên không phận với Kiều Mộ nhà chúng ta, lão Hứa đã sớm nói rồi, Kiều Mộ nó không biết đấy thôi!"
Quan Công ngượng ngùng mở miệng: "Cháu thấy hai người họ hiện giờ rất ổn mà!"
"Rất ổn sao?" Ông nội mỉm cười, thư thái tựa vào lưng ghế, lim dim mắt: "Nếu ổn thật thì Kiều Mộ sẽ không ba lần bốn lượt gặp nguy hiểm! Về nói với Tiêu Trì, ta không cấm cản, nhưng cũng hi vọng nó thông cảm cho thân già này!"
Nghĩ đến chuyện Kiều Mộ gọi điện thoại cho mình trước khi đến, Quan Công lặng hẳn đi.
Lời này của ông cụ có ý tứ sâu xa, khiến con người ta không thể không nghiền ngẫm.
Ngồi mấy phút, Kiều Mộ đã thay xong quần áo đi xuống. Liệt Phong nằm bò dưới sàn nãy giờ bỗng chồm dậy, ve vẩy đuôi chạy về phía Kiều Mộ, không ngừng dụi đầu vào chân cô.
"Ngoan, ở nhà với ông nhé! Chốc nữa tao về!" Kiều Mộ khom người xoa đầu nó, ngước mắt ngó sang ông cụ, "Cháu ra ngoài một lát, muộn chút mới về! Ông nghỉ ngơi sớm đi ạ! Đã khuya lắm rồi!"
"Đi lại cẩn thận đấy!" Ông cụ đứng dậy chắp tay sau lưng, bước ra ngoài: "Liệt phong, đi nào!"
Liệt Phong vẫy vẫy đuôi, lon ton chạy theo.
Kiều Mộ khẽ nhấp môi, cô thẳng lưng, ra hiệu cho Quan Công đi thôi. Xe của gã đỗ ở xa, che ô lội nước chừng 10 phút, rốt cuộc cũng đến nơi.
Cụp ô lại, lên xe. Kiều Mộ kể với Quan Công nội dung cú điện thoại của Trương Lương Nghiệp. Đôi lông mày của cô cau chặt: "Trương Dương có từng nói với cậu đã điền nguyện vọng gì không? Trước kia Hoàng Viện bảo không phải đại học công an thì là trường cảnh sát."
"Nguyện vọng một và nguyện vọng hai đều là đại học công an." Quan Công nổ máy, cho xe chạy. Vẻ mặt gã nặng nề: "Thứ Bảy tuần sau chắc nhận được giấy báo trúng tuyển, bọn tôi cũng đang chuẩn bị vụ này."
Kiều Mộ gật đầu, mím chặt môi.
Cô không hỏi đi đâu gặp Tiêu Trì, Quan Công cũng không nói. Trên đường, Hoàng Viện gọi điện thoại cho Kiều Mộ, giọng nói nghe ra hãy còn rất yếu.
"Nghe lời chị, nghỉ ngơi thật tốt! Nhân Tế Đường chính là nhà của em, chị không đuổi em ra ngoài đâu, đừng nghĩ nhiều!"
Cầm di động, Kiều Mộ dịu dàng nói tiếp: "Chị cũng tin em là cô bé ngoan."
Bên tai yên lặng hồi lâu, giọng Hoàng Viện khàn khàn lần nữa vang lên: "Em nghe chị ạ!"
Kiều Mộ thở phào một hơi. Hai chị em chuyện trò một lúc thì gác máy.
Cô khẽ nhấp môi. Hoàng Viện rất nhạy cảm, Tiêu Trì đi chưa được bao lâu, cô bé đã đoán được nguyên nhân mình được đưa đến viện điều dưỡng, vì vậy mới gọi điện thoại cho cô.
"Chị dâu, chị tính chăm sóc cô bé đó suốt đời thật ạ?" Quan Công thoáng kinh ngạc: "Người dính vào thứ này, sẽ ngày càng lún sâu, hết cách cứu."
"Tôi tin con bé!" Kiều Mộ nghiêng đầu chăm chú nhìn sườn mặt Quan Công, thở dài thườn thượt: "Nếu tôi từ bỏ, con bé ắt cũng sẽ buông xuôi."
Quan Công cười gượng, không lắm mồm nữa.
Đến nơi, đỗ xe xong, Quan Công tắt máy, cầm ô, mở cửa bước xuống.
Gã không nói chuyện này với Tiêu Trì, mời Kiều Mộ đến cũng không phải ý của gã mà là sếp phó Lương muốn gặp cô.
Từ khi bố Tiêu Trì hi sinh, trên dưới trong cục đều quan tâm đến việc kết hôn của anh. Mấy vị cấp trên vẫn luôn vừa mắt với Ngân Kiều, bình thường cũng không ít lần lấy hai người ra để trêu đùa.
Chẳng ai nghĩ Tiêu Trì sẽ thích Kiều Mộ.
Đáng lẽ, không nên đem chuyện này ra nói vào thời điểm hiện tại, nhưng bữa tối sau cuộc họp, Ngân Kiều bỗng dưng nhắc đến Kiều Mộ, tiếp đó liền bị cục phó Lương gọi đi nói chuyện. Quan Công không biết cụ thể hai người nói gì, chỉ nhận được lệnh của cục phó Lương bảo gã liên lạc với Kiều Mộ.
Sếp phó Lương do một tay bố Tiêu Trì đưa lên, xem như một nửa là phụ huynh. Đòi Liệt Phong qua đây để gửi đến Nhân Tế Đường cũng là ý của sếp ấy. Nói thực, Quan Công có ấn tượng rất tốt với Kiều Mộ, song khi mệnh lệnh đưa xuống, sắc mặt gã lại hơi khó coi.
Lên lầu, Quan Công mở cửa, cất lời chào hỏi với người phụ trách theo dõi camera bên trong, đoạn dẫn Kiều Mộ vào.
Nhận ra vài người trong số họ, cô khẽ gật đầu, theo Quan Công đến phòng chỉ huy.
"Ngồi đi!" Sếp phó Lương đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc mời Kiều Mộ ngồi.
Kiều Mộ lịch sự gật đầu, khóe mắt thấy Ngân Kiều đang ngồi trên sô pha bên cạnh, lông mày Kiều Mộ thoáng nhíu lại rất nhẹ.