Trái ngược hoàn toàn với không khí ồn ào và nhiệt độ nóng bỏng bên trong quán, bên ngoài là một mảng im lặng và lạnh lẽo.
Dương Tịnh Hàm tay ôm cánh tay Tôn Lãng không khỏi run nhẹ. Cũng không rõ là cô run vì lạnh hay run vì sợ nữa rồi.
Tôn Lãng trầm giọng gọi tên cô: “Dương Tịnh Hàm!” Thấy người nằm ở cánh tay mình không có động tĩnh gì, anh lần nữa thấp giọng gầm lên: “Dương Tịnh Hàm!” Vừa gầm anh vừa dùng tay đặt lên bả vai cô, hòng kéo cô ra khỏi cánh tay mình.
Dương Tịnh Hàm lúc này đã sợ đến xanh mặt nhưng cô vẫn ngoan cố ghì chặt cánh tay của Tôn Lãng, cô nghe lời khuyên của Trịnh Tú Hà, liều một phen làm nũng với anh: “Lãng à, em biết sai rồi, chúng ta về nhà đi, về nhà rồi la em sau, có được không?” Dương Tịnh Hàm nhìn Tôn Lãng với ánh mắt cún con rồi dụi dụi đầu vào vòm ngực anh.
Tất thảy sự tức giận từ nãy đến giờ của Tôn Lãng thoáng chốc theo làn gió đêm bay đi đâu mất không còn lấy một dấu vết. Tôn Lãng như muốn tan chảy trước sự đáng yêu của Dương Tịnh Hàm, nhưng anh cố gắng kìm chế sự khoái lạc trong lòng, giả vờ làm mặt lạnh, anh không muốn cô thấy vì làm nũng hiệu quả mà lần tới lại đi uống rượu khuya.
Tôn Lãng bế bỗng Dương Tịnh Hàm lên theo kiểu bế công chúa rồi đặt cô lên ghế lái phụ và lái xe về nhà Dương Tịnh Hàm.
****
Xe dừng trước toà chung cư nơi Dương Tịnh Hàm ở. Lúc này, người-đang-giả-vờ-say Dương Tịnh Hàm đang giả vờ nhắm mắt ngủ thì cảm nhận thấy xe đã dừng hẳn lại. Cô hí một mắt ra nhìn xung quanh thì phát hiện Tôn Lãng đã lái xe đến dưới nhà mình.
Tôn Lãng đương nhiên biết Dương Tịnh Hàm chỉ giả vờ say. Không giống vẻ bề ngoài mềm mại yếu đuối, tửu lượng của Dương Tịnh Hàm phải nói là vô cùng cao, nếu không phải đã từng kiểm chứng qua, anh thật sự sẽ không tin. Tôn Lãng quay sang nhìn người đang-giả-vờ-ngủ ở ghế lái phụ, anh không nhanh không chậm lên tiếng: “Dương Tịnh Hàm, tới nơi rồi, đừng giả vờ ngủ nữa, lên nhà đi.”
Dương Tịnh Hàm không ngờ Tôn Lãng muốn thả cô xuống ở trước cổng chung cư mà không phải là trước cửa nhà thì vô cùng phẫn nộ, cô lập tức mở to hai mắt quay sang chất vấn anh: “Anh dám để một người con gái đang say rượu, hơn nữa còn là bạn gái của anh, tự mình đi vào trong chung cư và lên nhà một mình sao? Nhỡ đâu lúc vào thang máy em xảy ra chuyện gì thì sao? Anh không nghĩ tới chuyện đó sao?” Dương Tịnh Hàm vừa nói vừa khua chân múa tay vô cùng khoa trương, đem sự việc nói thành rất nghiêm trọng.
Tôn Lãng im lặng chăm chú quan sát Dương Tịnh Hàm, anh nhìn đến nỗi làm cô tự thấy ngại khi nói quá mọi chuyện như vậy. Một lúc sau, anh lên tiếng nhẹ nhàng nhưng lời nói lại vô cùng uy nghiêm: “Ai bảo em uống rượu? Còn về khuya như vậy?”
Dương Tịnh Hàm bị nói trúng tim đen nên chột dạ lãng tránh ánh mắt của Tôn Lãng, cô làm ngơ, giả vờ bận rộn quan sát cảnh vật bên ngoài nên không nghe thấy câu hỏi của Tôn Lãng.
Nhưng Tôn Lãng làm sao có thể buông tha cho cô dễ dàng như vậy, anh đưa tay kéo cằm Dương Tịnh Hàm về phía mình, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh: “Rốt cuộc hôm nay em đã đi uống rượu với ai vậy? Tại sao lại đi khuya như vậy?”
Dương Tịnh Hàm biết bản thân không thể trốn được nữa nên đành thành thật với Tôn Lãng: “Em đi với các đồng nghiệp nữ ở phòng kế hoạch.”
Tôn Lãng không nói gì, híp mắt quan sát Dương Tịnh Hàm. Cô tưởng anh không tin mình nên lại gấp gáp bổ sung thêm: “Là thật đó, chỉ toàn là nữ thôi! Em bảo đảm.” Vừa nói cô vừa đưa ba ngón tay lên cao.
Tôn Lãng lúc này mới buông cằm Dương Tịnh Hàm ra, anh xoay người ngồi thẳng dậy rồi nói: “Anh đi đậu xe rồi đưa em lên nhà.” Nói xong anh chuẩn bị kéo cần gạt số di chuyển thì bị Dương Tịnh Hàm dùng hai tay vịn tay anh lại.
Anh quay sang nhìn Dương Tịnh Hàm thì thấy mặt cô vừa rồi vẫn còn bình thường lúc này bỗng dưng lại đỏ lên. Anh lấy làm khó hiểu nhướng mày định lên tiếng hỏi thì nghe thấy giọng cô lí nhí vang lên: “Hôm nay chúng ta về nhà anh, có được không?” Dương Tịnh Hàm nói xong yêu cầu vừa rồi thì liền nhắm tịt mắt, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Tôn Lãng.
Đương nhiên, Tôn Lãng bị câu nói đó của Dương Tịnh Hàm làm cho sửng sốt, anh không biết vì sao cô lại đột ngột đưa ra yêu cầu này nhưng rất rõ ràng là Tôn Lãng đang cực kỳ vui vẻ, môi anh sắp cong đến tận mang tai.
Sau một lúc mà vẫn chưa nghe thấy anh trả lời, sự mong chờ của Dương Tịnh Hàm bị vơi đi ít nhiều, cô có chút ngại ngùng và hụt hẫng nên đã bổ sung thêm: “Nếu anh không thích thì lần sau vậy…”
“Anh rất thích!” Nghe Dương Tịnh Hàm nói vậy, Tôn Lãng vội vàng lên tiếng đồng ý, sợ cô đổi ý.
Dương Tịnh Hàm nhìn Tôn Lãng rồi bật cười trước phản ứng của anh, nhưng chưa đầy một giây sau, Tôn Lãng đã hỏi cô một câu làm cô cảm thấy khó hiểu, anh hỏi: “Em chắc chắn muốn đến nhà anh?”
Anh mới vừa nãy nói rất thích, sau đó lại hỏi cô có chắc chắn không làm Dương Tịnh Hàm có chút hoang mang, nhưng dù sao cũng đã quyết tâm sẽ liều một lần, nên cô với ý chiến đấu hừng hực, lập tức gật đầu không có lấy một tia do dự: “Em chắc chắn.”
Tôn Lãng mỉm cười, anh nói ra lời cảnh cáo mà lại chẳng có chút đáng sợ nào: “Vậy sáng mai em không được hối hận đâu đấy."
Dương Tịnh Hàm ngượng ngùng đỏ mặt quay đầu nhìn ngoài ra ngoài cửa sổ mà không biết rằng câu nói vừa rồi của Tôn Lãng còn có ý khác.