Dương Tịnh Hàm thất thần về lại phòng kế hoạch. Mọi người trong phòng lúc này đang bàn tán xôn xao về cô, vừa nhìn thấy đương sự trở lại thì đều lập tức im bặt.
Trịnh Tú Hà đằng hắng giọng, thị uy lên tiếng “Tôi hi vọng phòng kế hoạch của chúng ta có thể tiếp tục làm việc trong im lặng như vậy thì tốt quá.”
Trong một tiếng tiếp theo, cả phòng kế hoạch hoàn toàn không có bất kỳ ai lên tiếng, cả phòng chỉ toàn là tiếng gõ máy lạch cạch, tiếng lật tài liệu, tiếng click chuột… Không khí trầm xuống một cách nặng nề.
Nhưng may mắn thay đó là một tiếng cuối cùng của ngày hôm nay. 4 giờ vừa điểm, mọi người chào nhau rồi lần lượt ra về. Dương Tịnh Hàm và Trịnh Tú Hà cũng cùng nhau ra về. Suốt cả quãng đường chỉ có mình Trịnh Tú Hà là líu ra líu rít, Dương Tịnh Hàm cả buổi chỉ lắng nghe và mỉm cười.
****
Tôn thị
“Tôn tổng, tôi nghĩ anh cần xem video này” Ngay sau khi vừa kết thúc cuộc họp, thư ký Trần liền đưa điện thoại cho Tôn Lãng, bên trong đang phát video về cuộc náo loạn của Trương Tuyết ngày hôm nay ở An Phong.
Tôn Lãng cầm lấy điện thoại, anh vặn âm lượng lớn lên rồi chăm chú theo dõi, càng xem đầu mày anh càng chau chặt lại, tay cầm điện thoại cũng dần tăng lực, nổi cả gân lên.
Ngay khi Tôn Lãng vừa xem xong đoạn video, thư ký Trần nhận lại điện thoại từ anh rồi lên tiếng “Bà ta tên Trương Tuyết, là mẹ kế của cô Dương. Theo lời hàng xóm ở chung cư của cô Dương kể lại thì hôm qua bố và dì của cô Dương đến nhà tìm cô ấy và đã có một trận cãi nhau rất to. Sau đó thì cô Dương bỏ đi, còn hai người họ thì hiện tại vẫn đang ở nhà cô Dương.”
“Vậy là đã có một cuộc cãi vã lớn xảy ra ở nhà Hàm Hàm à.” Tôn Lãng trầm ngâm lên tiếng, anh chìm vào suy nghĩ sâu xa.
Độ chừng mấy phút sau Tôn Lãng thoát khỏi dòng suy nghĩ, anh quay sang nói với thư ký Trần “Lập tức cho người chặn và tháo xuống các video. Còn bên An Phong cậu đi xử lý một chút, nếu còn nhân viên nào dám lan truyền thông tin này làm ảnh hưởng đến hình ảnh công ty, sẽ lập tức bị sa thải.”
“Vâng, tôi đi ngay.” thư ký Trần gật đầu rồi nhanh chóng đi xử lý.
****
Tôn gia
“Thưa lão gia, thưa phu nhân, bên ngoài có cô Lâm đến thăm ạ.” Quản gia cúi người kính cẩn lên tiếng.
Tôn phu nhân và Tôn lão gia nhìn nhau lấy làm lạ, Tôn lão gia thốt lên sự nghi hoặc trong lòng “Sao con bé đó dạo gần đây lại lui tới thường xuyên như vậy nhỉ?”
“Ông bà chủ có cần tôi ra nói với cô Lâm là hai vị hôm nay cảm thấy trong người không khoẻ, không tiện gặp mặt không ạ?” Quản gia đưa ra gợi ý từ chối gặp mặt.
“Không cần đâu, cứ gọi con bé vào đi.” Tôn phu nhân lên tiếng.
“Thưa bác trai, bác gái con mới tới ạ. Hai bác vẫn khoẻ chứ ạ?” Lâm Khiết tay xách một giỏ trái cây tới, nhiệt tình chào hỏi.
“Ừ hai bác vẫn khoẻ, con có khoẻ không?” Tôn phu nhân lịch sự chào đáp lại.
“Dạ con đương nhiên là vẫn khoẻ. À đúng rồi, con nghe nói Tôn thị đã thu mua lại công ty An Phong. Có phải vậy không ạ?” Chuyện này từ một tháng trước đã lên khắp các trang báo đài nhưng Lâm Khiết giả vờ như bây giờ mới biết và hỏi.
“Ừ đúng vậy, có chuyện gì sao?” Vẫn là Tôn phu nhân đáp lời Lâm Khiết.
Lâm Khiết làm ra vẻ khó xử “Cái đó… con không biết là có nên nói chuyện này cho hai bác biết hay không nữa…”
Tôn lão gia nhạy bén “Là chuyện liên quan đến An Phong sao?”
“Dạ…” Lâm Khiết ngập ngừng.
“Là chuyện gì vậy?” Tôn phu nhân lo lắng hỏi.
“Cái đó… chuyện là lúc nãy con có việc nên đến An Phong một chuyến, vô tình nhìn thấy được một ầm ĩ xảy ra ở công ty. Hình như là người thân của một nhân viên nào đó đến làm loạn ạ.” Vừa nói Lâm Khiết vừa lấy điện thoại từ trong túi ra, cô mở lên video mà bản thân đã quay được hồi chiều rồi đưa cho Tôn phu nhân cùng Tôn lão gia xem.
“Cái gì thế này?” Tôn phu nhân cau mày.
Bà nhận lấy điện thoại rồi mở phát video, bên trong vang lên tiếng mắng chửi của một người phụ nữ trung niên. Tôn lão gia ban đầu không có hứng thú lắm với mấy chuyện mất thể diện này, ông chỉ cau mày khó chịu chứ không xem. Nhưng một hồi sau sau nghe được cái tên ‘Dương Tịnh Hàm’ vang lên, Tôn lão gia và Tôn phu nhân ngỡ ngàng nhìn nhau, lúc này ông mới cùng Tôn phu nhân chăm chú xem tiếp sự việc diễn ra trong video.
Lâm Khiết lúc này cảm thấy bản thân đang từng bước đạt được ý định nên nhếch mép cười vô cùng đắc ý mà không để ý đến quản gia Lâm đứng ở một bên nãy giờ đang thu hết biểu cảm của cô vào trong mắt.