Sau khi Dương Tịnh Hàm và Tôn Lãng trao nhau nụ hôn, nam MC tiếp tục dẫn theo từng bước nghi thức của buổi lễ, nào là cắt bánh, rồi rót rượu, rồi kính rượu những khách mời đã đến chung vui.
“Kính thưa quý vị, mọi người đã ăn uống no say chưa ạ?” Sau khi nghỉ một lúc để mọi người ăn uống, nam MC trở lại còn hăng hơn lúc nãy.
“Rồi!”
“Chưa!”
Khách mời lên tiếng trái chiều.
“Ai ăn chưa no thì tiếp tục vừa ăn vừa theo dõi, còn ai ăn no rồi thì hãy sẵn sàng đến nghi thức tiếp theo của buổi lễ ạ!”
Ở bên dưới khán đài, khách mời dùng tay đập đập bàn tạo nên một đợt sóng náo nhiệt nhỏ, rõ ràng là mọi người đang vô cùng hào hứng.
“Tiếp theo đây là nghi thức không thể thiếu trong các hôn lễ. Tung! Hoa! Cưới!”
“Yeahhhh!” Mọi người bên dưới hú hét vô cùng náo nhiệt.
“Nhưng mà buổi lễ hôm nay có phần khác biệt… sẽ hơi thiệt thòi cho các khách mời nữ của chúng ta một chút.” Nam MC lên tiếng, giọng anh trầm xuống làm cho người nghe cảm nhận được sự tiếc nuối của anh đối với sự việc và bất giác đồng cảm.
“Ồ…” Các khách mời, đa số là nữ ‘ồ’ lên một tiếng rồi im lặng chờ nghe tiếp.
Nam MC tiếp tục “Đặc biệt trong buổi lễ hôm nay, người bắt hoa sẽ là nam độc thân ạ. Xin mời các khách mời nam còn độc thân, chưa kết hôn, tiến lên sân khấu ạ.”
Các khách mời nam còn độc thân lần lượt tiến về phía sân khấu, Dương Tịnh Hàm tay cầm bó hoa tulip tím và trắng đứng trên con đường nhỏ dài mà lúc nãy cô và Tôn Lãng bước vào, đối diện với cánh cửa lớn trong khán phòng, xoay lưng lại với sân khấu.
Cô đưa mắt nhìn Trịnh Tú Hà, nở một nụ cười đầy ý tứ rồi nhìn về phía Tôn Lãng đang đứng dưới khán đài, gật nhẹ đầu. Hai tay cô ôm hoa cưới đằng trước, hít một hơi sâu thở ra rồi nhắm mắt, dùng sức tung lên thảy ra đằng sau.
Các nam khách mời đứng trên sân khấu mắt không rời hoa cưới, cố gắng bật người nhảy lên để bắt lấy. Trong số đó, Trần Triết bật cao hơn tất thảy, mắt anh sáng rực dùng một tay bắt gọn hoa cưới.
Mọi thứ diễn ra vô cùng nhanh chóng, chỉ trong vòng chưa đầy hai giây. Nam MC lên tiếng “Ai đã bắt được hoa cưới vậy ạ?”
Trịnh Tú Hà ngơ ngác nhìn Trần Triết, sau đó đầu mày bất giác cau lại, khó chịu xoay đầu đi chỗ khác. Cô thầm nghĩ nếu anh đã không có ý định kết hôn cùng cô, vậy sao còn tốn công tốn sức đi bắt hoa cưới làm gì.
Trần Triết tay cầm hoa cưới giơ lên cao, cong môi đắc ý cười, anh đưa mắt nhìn về phía Trịnh Tú Hà nhưng phát hiện cô không nhìn mình thì có chút buồn, ánh mắt sáng rực vừa rồi tủi thân cụp xuống.
“Xin chúc mừng phù rể Trần của chúng ta là người đã bắt được hoa cưới ạ! Xin mời quý vị cho cậu ấy một tràng pháo tay!”
Sau đó nam MC dẫn dắt mọi người chơi trò chơi, ca hát, nhảy múa, và chúc rượu cô dâu chú rể. Vì quy tắc bất di bất dịch của Tôn Lãng là không đụng rượu bia nên mọi người chỉ nâng ly với anh cho phải phép và đều quay sang cạn với Dương Tịnh Hàm. Chúc tới chúc lui kết quả Dương Tịnh Hàm say đến không thể say hơn, nằm gục ở bên trong phòng thay đồ cô dâu.
Tôn lão gia vì quá vui nên cũng đã hơi quá chén, Tôn phu nhân đành cùng ông về nhà trước. Vậy nên Tôn Lãng và Trần Triết phải ở ngoài cho đến khi tiễn hết các khách mời về, anh nhờ Trịnh Tú Hà thay đồ giúp Dương Tịnh Hàm và trông chừng cô một lúc.
Sau khi tàn tiệc, Tôn Lãng vào phòng cô dâu bế Dương Tịnh Hàm ra xe, Trịnh Tú Hà và Trần Triết là hai người cuối cùng ở lại nên cũng cùng nhau tiễn anh và cô. Tôn Lãng sau khi đặt Dương Tịnh Hàm lên ghế phụ, cài dây an toàn cho cô xong thì quay sang nói với Trịnh Tú Hà và Trần Triết “Hôm nay cảm ơn chị nhiều. Cũng cảm ơn cậu, hôm nay cậu uống rượu rồi đừng lái xe về đấy.” Nói xong Tôn Lãng vỗ vỗ vai Trần Triết rồi vòng sang bên kia ngồi vào ghế lái.
Ngồi vào xe, Tôn Lãng chưa vội lái đi mà kéo cửa kính xuống, anh cúi đầu thấp xuống nhìn Trần Triết xuyên qua ô cửa kính nói lớn “Cố lên!” Nói xong anh cong môi nhìn Trịnh Tú Hà ý tứ sâu xa. Anh cũng không đợi họ trả lời lại mà kéo cửa kính lên, phóng xe rời đi.
Trịnh Tú Hà hơi ngơ ngác với lời nói cùng ánh mắt của Tôn Lãng. Cô liếc mắt nhìn biểu cảm của Trần Triết thì thấy anh đang quay hẳn sang nhìn mình. Cô căng thẳng nhìn sang chỗ khác nhưng cũng rất mong chờ mà đằng hắng giọng rồi hỏi “Anh… anh có gì muốn nói với em sao?”
“Có!” Trần Triết nghiêm túc hệt như lúc đọc báo cáo cho Tôn Lãng.
Trịnh Tú Hà không giấu nổi nụ cười trên môi, nhưng vẫn giả vờ cao lãnh “Có gì thì anh nói lẹ một chút. Em… bận lắm.”
“Tuần trước anh vừa hoàn tất trả góp căn nhà!”
Trịnh Tú Hà nghe xong thì nhíu mày quay hẳn sang nhìn anh, như không tin vào tai mình cô hỏi lại “Cái gì cơ?”
“Anh đã có nhà rồi, xe trước đó cũng đã trả góp xong.” Trần Triết vừa nhìn Trịnh Tú Hà vừa nói một cách nghiêm túc.
Trịnh Tú Hà đúng là cạn lời với Trần Triết, giờ là lúc thích hợp để nói về chủ đề đó sao? Cô tức giận “Trần Triết! Anh có biết là chúng ta đã chiến tranh lạnh hơn một tháng rồi không? Vậy mà câu đầu tiên anh nói với em lại là thông báo việc anh đã hoàn tất trả góp mua nhà ư?”
Trịnh Tú Hà cảm thấy cơn giận của bản thân gần như sắp bùng nổ, cô tức giận trừng mắt nhìn anh rồi xoay người toang bỏ đi.
Trần Triết thấy vậy lập tức loạng choạng chạy theo túm tay Trịnh Tú Hà lại “Tú Hà, cái đó… không phải. Em nghe anh nói đã.”
Trần Triết tửu lượng vốn không tốt, hôm nay chỉ uống hai ly mà anh đã hơi ngà ngà say, anh cố gắng chạy lên chắn trước mặt Trịnh Tú Hà. Anh đưa cánh tay đang cầm bó hoa cưới mà anh giấu đằng sau lưng ra đưa cho cô “Anh bây giờ đã có nhà, có xe. Vậy nên… vậy nên… Em có đồng ý gả cho anh không?” Tuy đã say nhưng ánh mắt Trần Triết lúc này sáng rực, anh chân thành mà khẩn thiết nhìn Trịnh Tú Hà.
Lúc này Trịnh Tú Hà mới hiểu được ý nghĩa của việc anh nói anh đã trả góp xong nhà, đồng thời cũng hiểu ra lý do vì sao trước đây khi cô nói về việc muốn kết hôn anh đều lãng tránh. Trịnh Tú Hà sống mũi chợt cay, cô nhướng mày nhìn anh, vành mắt cô đỏ hoe, nước mắt bất chợt tuôn không ngừng. Trịnh Tú Hà đánh mấy cái vào ngực anh, vừa đánh vừa khóc nói “Anh đúng là đồ ngốc. Anh không có nhà, không có xe thì em vẫn đồng ý gả cho anh mà!” Nói rồi cô khóc càng to hơn. Trần Triết thấy vậy thì đau lòng ôm lấy cô.
Một lúc sau, sau khi đã bình tĩnh lại, cô nâng đôi mắt ngấn nước lên nhìn Trần Triết “Anh là đồ ngốc sao? Chuyện mua nhà, hai chúng ta có thể cùng nhau cố gắng trả góp mà. Sao anh phải làm một mình chứ!”
Trần Triết xoa đầu cô “Anh không muốn em cùng anh chịu khổ. Anh muốn bản thân phải có một số thành tụ nhất định rồi mới ngỏ lời cầu hôn em. Chỉ có vậy anh mới có thể cho em một gia đình ổn định.”
Trịnh Tú Hà lại đánh một cú đánh tượng trưng vào cánh tay Trần Triết “Đúng là đồ ngốc A Triết. Nhưng không được có lần sau đâu đấy. Em không thích chiến tranh lạnh với anh một chút nào.”
Trần Triết mỉm cười “Ừm. Anh cũng vậy.” Trần Triết lần nữa đưa bó hoa cưới anh bắt được hôm nay lên trước mặt Trịnh Tú Hà, ánh mắt anh mong chờ nhìn cô như một chút cún con.
Trịnh Tú Hà đỏ mặt nhận lấy, cô e thẹn đưa lên mũi ngửi mùi hương của hoa. Trần Triết cong môi, anh dịu dàng nắm tay Trịnh Tú Hà, hai người rảo bước dưới ánh trắng cùng làn gió đêm lãng mạn.
“Anh đã nhờ Tôn Lãng và Hàm Hàm thay đổi luật, người bắt hoa cưới từ nữ thành nam phải không? Mà sao anh lại tự tin rằng mình sẽ bắt được hoa cưới thế?”
“Trước đây anh từng là tuyển thủ bóng chày quốc gia, nhưng sau đó vì bị chấn thương nên đã nghỉ rồi.”
“Thật sao? Ngầu phết! Sao em chưa từng nghe anh nhắc đến. Kể em nghe thêm đi. Em muốn biết thêm về vị hôn phu của mình.”
Ánh trăng trên bầu trời đêm lặng lẽ in hình bóng hai người sánh bước bên nhau, cùng bước đi trên con đường hoa tràn ngập tình yêu của thành phố Z.