A Fairy Tale for the Villains

Chương 7



“Ha, hóa ra lí do cậu nặng thế sao? Hèn chi lúc đó tớ còn tưởng mình gãy vài cái xương sườn rồi."

Tất nhiên, một bầu không khí đang hoàn toàn tốt đẹp có thể bị hủy hoại khi có ai đó tồn tại… 

Tôi bất giác phải kìm nén ý muốn đâm thẳng vào khuôn mặt táo tợn của Benya bằng chiếc nĩa mà mình đang cầm trên tay. 

'Đúng như tôi nghĩ, lẽ ra phải ngã khỏi cái thang yếu ớt đó một cách nặng nề hơn nữa!'

Biểu cảm của Lettis cũng trở nên lạnh đi. 

"Đừng như tên ngốc thế nữa."

"Em làm gì gây chuyện với anh à?"

“Em là người bắt đầu nó! Tâm trạng vừa tốt ngay trước khi em mở cái miệng của mình ra đó!"

“Em thậm chí còn không nói chuyện với anh? Chính anh đã làm ầm lên mà.”

"Gì hả?"

'Này, khoan đã, tại sao các người lại chuẩn bị đánh nhau đấy à? Và tại sao lại đứng lên chứ?!'

Sau vài ngày ở trong một không gian nhỏ như vậy, dường như mọi người đều trở nên vô cùng nhạy cảm. Lettis, người luôn nhún nhường khi cãi nhau với em trai mình, có vẻ mặt nghiêm túc và chua ngoa, và Benya cũng vậy, dường như mất đi sự đùa cợt thường ngày.

“Trật tự đi. Có giới hạn về mức mà anh có thể bỏ qua đấy."

“Nếu em không thì sao? Anh định làm giống cha à?"

Hình như có khói bốc lên đâu đó. Hai cặp mắt xanh trời rực cháy như thể sắp nuốt chửng nhau tới nơi rồi. Lettis và Benya chỉ cách nhau một tuổi nên thể chất tương đương nhau, vì vậy nên tôi cũng không chắc ai sẽ thắng nếu họ đánh nhau nữa. Mà tôi chưa bao giờ thấy hai người thực sự đánh nhau nghiêm túc trước đây.

'2 người sẽ đính oánh lộn ở đây á? Lần đầu tiên  đó? Ở một nơi như thế này hả?'

Cuối cùng, tôi cũng bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình.

“Cả hai người, dừng lại! 2 người đang làm Estelle sợ đó!"

May mắn thay, họ chưa điên đến mức để cuộc chiến này tiếp tục. Lettis nhìn Estelle, người đang đứng sau tôi với đôi mắt mở to, và ngồi xuống lần nữa mà không nói gì. Về phần Benya, cậu ấy chọn cách đi bộ lanh quanh thay vì ngồi. À, cậu ta tặc lưỡi khó chịu trước khi chạy ra khỏi bếp.

"Thằng khỉ đó!"

Tôi nắm lấy cánh tay của Lettis khi anh định đuổi theo thằng em mình. Cứ cái đà này, mọi thứ sẽ rối tung rối mù lên mất.

'Benya bị sao vậy ta?Tự dưng làm vậy chi thế? Quả là một tên là mầm mống phản diện mà!'

“Anh cứ ở trong này đi. Không có ích gì khi có đánh nhau giữa chúng ta những lúc thế này đâu."

Lettis thả lỏng cơ thể khi nghe những lời của Estelle. Anh ấy không thể tức giận nếu chính em gái anh ấy đã yêu cầu anh dừng lại được. Thật là một cậu bé ngọt ngào.

* * * * * 

Một ngày, bắt đầu bằng cuộc đụng độ cân sức giữa hai anh em, trôi qua thật chậm rãi và u ám.

Giữa trưa, chuông reo không ngớt. Tiếng chuông từ nơi ẩn náu khá dễ chịu, ngoại trừ sự rung  lắc lên toàn bộ trần nhà và tường. 

Vào ngày đầu tiên, Estelle đã khóc rất nhiều để cố thoát khỏi đây. Nhưng giờ em ấy đã chấp nhận sự thật rằng em ấy không thể làm gì được, vì vậy bất cứ khi nào chuông reo, em ấy đều đáp lại bằng cách trùm chăn kín đầu.

“Nhỡ tòa tháp đột ngột sụp đổ thì sao nhỉ? Sasha, chị đã bao giờ thấy một tòa tháp sụp đổ chưa?”

"Chưa. Ngay cả khi có, nó sẽ không xảy ra ở đây. Vì vậy, đừng lo, chúng ta không ở nơi cao như em nghĩ đâu."

"Vậy thì nó cao bao nhiêu vậy?"

"Ừm, khoảng tầng năm chẳng?"

Xạo đó. Vị trí của chúng tôi là tầng cao nhất của tòa tháp, thấy được ngay chiếc chuông trên đầu chúng tôi cơ mà. Tuy nhiên, không cần phải nói ra điều đó và khiến Estelle hoảng sợ hơn nữa, em ý vốn đã đủ lo lắng rồi.

Cho đến giờ, sau khi thức dậy và tắm rửa sạch sẽ, tất cả chúng tôi đã tập hợp để ăn sáng. Khi tiếng chuông vào buổi trưa, thì báo hiệu đã đến giờ ăn trưa. Bữa tối được chuẩn bị sau đó một chút, vào lúc sáu giờ chiều, khi chuông báo giờ cầu nguyện vang lên. Tất nhiên là không có bữa ăn nhẹ giữa ngày.

Benya không ló mặt vào bữa trưa hay bữa tối gì. Theo Lettis, cậu ta đã nhốt mình trong thư viện và không chịu hé miệng nói chuyện. Thật chẳng thể hiểu nổi mà.

'Việc sáng nay làm cậu ta bị xúc phạm sao? Cậu ta chưa bao giờ ghi hận lâu thế này cả.'

Cuối cùng, đêm đến và chúng tôi vẫn không thấy Benya. 

'Tốt thôi, nếu cậu muốn vầy thì tôi cũng sẽ rất tức giận đấy. Lỗi ai làm tụt mood cơ chứ?'

* * * * * 

Sáng hôm sau, tôi thức dậy đặc biệt sớm. Bầu trời, nhìn qua cửa sổ trần, vẫn trong xanh. Dường như trời vẫn còn rạng đông. Khi quay đầu sang một bên, tôi thấy Estelle đang ngủ say với khuôn mặt vùi vào gối.

'Tại sao tôi dậy sớm vậy nhỉ? Phải chăng vì cuối cùng cũng thoát khỏi nơi đây nên tôi có hơi phấn khích sao?' 

Tôi cố chìm vào giấc ngủ một lần nữa, nhưng tâm trí cứ vẩn va vẩn vơ. Cuối cùng, tôi đành di chuyển từ từ để tránh đánh thức Estelle và im lặng đi vào phòng tắm, nhưng rồi tôi đổi ý và đổi hướng đi của mình. 

Trong khoảnh khắc đó, dường như có gì đó thôi thúc tôi di chuyển. Không biết tại sao nhưng tôi đi xuống cầu thang ngay lập tức.

Tôi thắp một ngọn nến tìm thấy trong ngăn bàn và cẩn thận bước xuống cầu thang hẹp và tối. Tầng dưới vẫn tối mịt. Ngọn nến trong tay tôi lung linh mờ ảo, đủ soi tầm nhìn của tôi. 

Khi vừa bước xuống cầu thang, điều đầu tiên tôi nhìn thấy là một chiếc xe khay đứng như lính canh bên cửa gương. Hôm qua chúng ta đã đậy nắp khay chưa nhỉ? Chả nhớ rõ lắm. Tôi đến gần chiếc xe đẩy và mở chiếc nắp tròn màu bạc trên cùng. Lại bữa sáng chết tiệt đó nữa. Bữa trưa và bữa tối cũng được dọn sẵn ở ngăn dưới như thường lệ.

'Hôm nay chúng tôi sẽ rời nơi này, vậy tại sao họ lại mang bữa ăn cho chúng ta như thường lệ vậy? Có phải vì sẽ rời đi vào ban đêm không? Hơn nữa họ vào khi nào cơ?'

Tôi định quay lại thì cảm thấy một bàn tay lạnh ngắt chạm vào vai mình và một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. 

"Cậu đang làm gì đấy?"

“Hự…!”

Đôi mắt tôi mở to trong bóng tối, một chàng trai với mái tóc bạc phơ đang nhỏ giọt nước khắp sàn nhà, bước vào.

"Làm gì ngạc nhiên thế? Chột dạ à?" 

Tôi cũng đã nghĩ thế đó. Ý tôi là, có vẻ như tôi đã tái sinh vào cơ thể này sau khi phạm một tội lỗi khủng khiếp mà đến cả bản thân tôi cũng không nhận ra nhỉ? Tôi ho trong vô vọng, cố gắng làm dịu lồng ngực đang phập phồng. 

“Aha…Cậu dậy sớm. Cậu tắm chưa?"

"Cậu đang làm gì ở đây?"

“Chỉ là… tớ đang tìm kiếm cơ hội, tự hỏi liệu tớ có thể gặp ông Harris vào lúc này không.”

Đã quá muộn để nói rằng tôi đã vô thức đi xuống, vì vậy tôi chỉ phun hết mọi thứ đang nghĩ đến ra thôi. 

Benya nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt xanh như bầu trời mà hôm nay có vẻ đặc biệt lạnh lùng đó. Sau một lúc, tôi rời mắt và cậu ấy hỏi tôi.

“Hôm nay chúng ta sẽ ra ngoài thì sao…”

Cậu nhìn vào khay xe và cũng nghĩ như vậy. Nếu chúng tôi ra, tại sao phải mang theo một chiếc xe đẩy mới? Tôi bất lực chỉ tay về phía lính canh cạnh cửa gương.

“Đó là thực phẩm đáng giá cả một ngày trong đó. Nhưng tớ chắc chắn rằng chúng ta sẽ ra ngoài hôm nay.”

Sự im lặng bao trùm căn phòng. Benya vẫn đang im lặng nhìn chằm chằm vào chiếc xe, rồi nhún vai. 

"Tớ đoán là vì họ sợ chúng ta sẽ đói trong khi chờ đợi thôi."

“Thực vậy thì lẽ ra họ nên giải thích mọi thứ cho chúng ta. Ý tớ là với các cậu.”

“… ý cậu là gì?”

Tôi giật mình trong giây lát trước giọng điệu hiếm hoi nghe lạc lõng và xa cách. Mặc dù cậu ấy thường hay đùa giỡn, và không bao giờ tỏ ra nghiêm túc hay kiêu ngạo gì, nhưng có cảm giác như kể từ ngày hôm qua, cậu ta bỗng sắc bén sao sao ấy. 

'Sao tôi giải thích được cái cảm giác miễn cưỡng và nghi ngờ mà tôi đang cảm thấy chớ? Tôi không biết Benya sẽ phản ứng như thế nào nếu tôi nói rằng người thân của cậu ta có thể đã làm điều gì đó tồi tệ với tất cả chúng ta?' 

Bất cứ ai, không chỉ Benya, hẳn sẽ cảm thấy bị xúc phạm. Bởi vì không ai hoan nghênh những cáo buộc chống lại những người mà họ tin tưởng cả. Hơn nữa, tôi còn đang nói về những người có chung dòng máu với họ.

Tôi không chắc tôi sẽ trở nên quan trọng như thế nào trong tương lai, nhưng hiện thì tôi vẫn chưa quan trọng lắm với Lettis và Benya. Thêm vào đó, tôi không còn là Sasha nguyên tác nữa, dù thực tế lớp vỏ bên ngoài có thể giống nhau đấy. Nói cách khác, nhỡ tôi đi chệch hướng nào đó, rất có thể mối quan hệ của chúng tôi sẽ tan vỡ. Tôi phải chắc chắn rằng điều đó không xảy ra.

Không phải là tôi đã không nghĩ đến việc chạy trốn một mình khi lần đầu tiên tôi nhận lại được những ký ức của kiếp trước. Nhưng tôi không thể làm điều đó. Dù có hay không có những ký ức đó, mẹ tôi vẫn là mẹ tôi, và những người khác cũng vậy. Bây giờ họ không chỉ là những nhân vật hư cấu trong một cuốn sách nào đó nữa rồi. 

Ngay cả khi nghĩ về Công tước và Nữ công tước, những người rất tốt với mẹ tôi và tôi, bằng cách nào đó tôi cảm thấy có nghĩa vụ phải bảo vệ anh em họ.

Để tránh thảm họa trong tương lai, để cứu Estelle, và ngăn chặn sự tha hóa của Lettis và Benya, tôi phải duy trì mối quan hệ bền chặt với họ… Tôi phải xây dựng ảnh hưởng của mình ngay cả khi không giỏi bằng Sasha thật. 

Trong khi tôi đang nghĩ về điều đó, Benya nhìn chằm chằm vào đôi mắt khó hiểu của tôi và nhếch mép. Đó là nụ cười vui tươi đặc trưng của cậu ta: một nụ cười tinh ranh với một bên má lúm đồng tiền. 

"Tớ biết rồi. Cậu cũng không thích ông quản gia mới cho lắm phải không? Tớ sẽ đá vào mông ông ta cho cậu khi chúng ta ra khỏi đây.”

Đó không hẳn là lý do, nhưng bây giờ tôi cũng muốn thấy Benya đá ông Harris. Có khó đến mức không thể thay đổi thực đơn ít nhất một lần hả? 

Dù sao, tôi cũng có chút nhẹ nhõm khi thấy cậu ấy trở lại bình thường, vì vậy tôi chuyển chủ đề với một nụ cười.

“Cậu không đói à? Cậu...đã không ăn kể từ hôm qua rồi."

"Tớ nghĩ mình sắp chết đói mất. Ôi chết tiệt, tớ thực sự nghĩ mình sắp gục ra đây rồi đó."

'Pfft. Đồ ngốc này. Ai kêu cậu tuyệt thực dù nó không hợp với cậu chứ?'

"Cậu đã làm gì trong thư viện cả ngày thế?"

“Chỉ cái này và cái kia… oh, Sasha, để tớ cho cậu xem cái này.”

Rõ ràng là cậu ấy đang cố gắng thay đổi chủ đề vì xấu hổ, nhưng tôi quyết định kệ nó thôi. Benya nhanh chóng nắm lấy tay tôi và dẫn tôi đến thư viện, còn tôi cũng để mình bị lôi đi mà không nói lời nào. 

Chà chà, thậm chí cậu ta không còn là một thiếu gia cao quý nữa sao? Vừa mới tắm rửa xong và giờ thì chui rúc vào cái hang đầy bụi thế này đây. 

Trên những chiếc bàn dài, những chân nến dường như đã được đặt bởi Benya nằm rải rác ở đây đó. Tôi thắp sáng chúng bằng cái mà tôi đang cầm trên tay.

Trong khi đó, Benya đang giữ một cái thang bên dưới cửa sổ mà từ đó các tấm gỗ đã rơi ra.  

'Cậu ta thấy nó ở đâu vậy thế?'