B-kun và cha mẹ A-kun ăn được vài miếng rồi lặng lẽ hạ đũa xuống.
Cha A hỏi mẹ A: “Em thật sự không biết thằng A không biết nấu ăn à?”
Mẹ A-kun: “Lúc đó em chỉ nghỉ B-kun trước kia khổ như vậy, để A-kun nấu cơm an ủi B-kun chút thôi, quên béng mất A-kun không biết nấu ăn.”
B-kun an ủi A-kun xong nhìn về phía cha mẹ A-kun: “Cháu cám ơn dì. Cháu có thể nấu cơm cả đời cho A-kun, nên A-kun có không biết nấu cũng không sao đâu ạ.”