A Miêu Muốn Làm Cá Muối

Chương 14: Buôn bán



A Miêu và A Hổ lại tất bật tiếp khách.

Bên quầy trưng bày, A Miêu đang tỉ mỉ chọn những viên ngọc trai tinh khiết cho một cô gái trẻ. Đôi tay khéo léo của nàng nâng niu từng viên ngọc, ánh sáng dịu nhẹ từ cửa sổ chiếu vào làm nổi bật vẻ đẹp quý phái của chúng. A Hổ lại đang pha một tách trà sen thơm lừng cho một vị khách trung niên. Hương thơm nhè nhẹ của trà sen lan tỏa khắp gian hàng, mang đến cảm giác thư thái và yên bình.

"Cô thích ngọc trai trắng hay hồng hơn?" A Miêu hỏi vị khách nữ bằng giọng nhẹ nhàng. Cô gái trẻ mỉm cười, đôi mắt nàng lấp lánh như những vì sao khi nhìn vào chiếc hộp đựng ngọc trai.

"Ta thích màu trắng ạ, nó thật tinh khiết và sang trọng." cô gái trả lời.

A Miêu gật đầu hài lòng, nàng biết ngay cô gái này sẽ thích hợp với một viên ngọc trai trắng đơn giản nhưng thanh lịch.

Trong khi đó, A Hổ đã pha xong tách trà và mang đến cho vị khách trung niên. Ông khách ngửi thấy mùi thơm quyến rũ của trà, không khỏi trầm trồ khen ngợi.

"Cảm ơn cậu, tách trà này thật tuyệt vời." ông khách nói. A Hổ mỉm cười lịch sự, "Đây là trà sen thượng hạng, rất phù hợp để thưởng thức vào buổi sáng như thế này.”

Ông khách kể về chuyến đi gần đây của mình đến vùng trà nổi tiếng, và A Hổ cũng chia sẻ những kiến thức về trà sen mà mình biết. Cả hai đều cảm thấy rất thư thái và thoải mái bên tách trà thơm lừng.

Đột nhiên, cánh cửa kẽo kẹt mở ra, một vị khách mới bước vào. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, hắn ta nhìn quanh gian hàng với vẻ tò mò. A Hổ nhanh chóng tiến đến, mỉm cười chào đón.

"Xin chào quý khách, quý khách có cần ta giúp gì không?”

Người đàn ông trẻ tuổi nhìn ngắm những viên ngọc trai được trưng bày. "Ta đang tìm một món quà tặng sinh nhật cho mẹ," hắn nói. "Bà ấy rất thích ngọc trai.”



A Hổ gật đầu, "Vậy quý khách có thể cho ta biết một chút về sở thích của mẹ ngài không? Bà ấy thích loại ngọc trai nào, và phong cách của bà thế nào?"

Người đàn ông trẻ tuổi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mẹ ta thích mọi thứ đều độc đáo. Bà ấy đã có rất nhiều trang sức ngọc trai rồi. Ta muốn tìm một món quà thật đặc biệt, có một không hai."

A Hổ gật đầu, "Quý khách nói rất đúng. Một món quà độc đáo sẽ thể hiện được tấm lòng của ngài dành cho mẹ. Ngài có thể xem thử ngọc trai ở đây.”

Trong khi người đàn ông trẻ tuổi đang tìm kiếm ngọc trai phù hợp, A Hổ lặng lẽ quan sát những viên ngọc trai được trưng bày.

Đột nhiên, ánh mắt A Hổ dừng lại ở một viên ngọc trai có hình dáng kỳ lạ, giống như một bông hoa đang nở rộ. Hắn cầm viên ngọc trai lên, lòng tràn đầy cảm xúc.

"Quý khách có thấy viên ngọc trai này không?" A Hổ hỏi, giọng đầy tự hào. "Đây là một viên ngọc trai rất đặc biệt. Theo truyền thuyết, viên ngọc trai này được hình thành từ những giọt nước mắt của một nàng giao nhân, mang theo lời nguyện ước về hạnh phúc. Người ta nói rằng, ai sở hữu viên ngọc trai này sẽ luôn được ban phước lành về hạnh phúc."

A Hổ đưa viên ngọc trai lại gần cho người đàn ông trẻ tuổi quan sát kỹ hơn. "Khi quan sát kỹ hơn, quý khách sẽ thấy những đường vân trên viên ngọc trai này rất độc đáo. Có phải vậy không?”

Người đàn ông trẻ tuổi ngạc nhiên, anh ta đưa tay lên chạm nhẹ vào viên ngọc trai. "Đúng vậy!”

Ánh mắt người đàn ông trẻ tuổi trở nên rạng rỡ, "Ta nghĩ rằng mẹ ta sẽ rất thích món quà này.”

A Hổ mỉm cười hài lòng, “Để tôn vinh vẻ đẹp của nó, ta xin phép tặng quý khách một chiếc dây chuyền bằng bạc được chạm khắc tinh xảo. Nó sẽ làm nổi bật viên ngọc trai này hơn.”



Người đàn ông trẻ tuổi vô cùng cảm động. Anh ta không ngờ rằng A Hổ lại chu đáo đến vậy. "Cảm ơn ngài. Ta nghĩ rằng mẹ ta sẽ rất hạnh phúc khi nhận được món quà này.”

Nói rồi, người đàn ông thanh toán linh thạch cho A Hổ. Ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ, rọi vào viên ngọc trai, khiến nó trở nên lấp lánh như một ngôi sao. Người đàn ông trẻ tuổi cầm chiếc hộp đựng ngọc trai, lòng tràn đầy niềm vui. Anh ta cất kỹ chiếc hộp vào trong lòng, rồi quay sang A Hổ và A Miêu, mỉm cười cảm ơn.

Khi cửa hàng vắng khách hơn, vị khách điển trai đến gần A Miêu và A Hổ. Anh ta khẽ nói: "Ta có một chuyện muốn nói với hai người."

Lúc nãy đã được người ta giúp đỡ, A Hổ nói chuyện cũng có phần khách khí: “Xin ngài cứ nói."

A Miêu thì chỉ im lặng, đôi mắt nhìn vị khách.

Người đàn ông điển trai khẽ cười, ánh mắt long lanh: "Ta thấy cửa hàng của các ngươi rất đông khách, có cần tuyển thêm người làm không?”

A Miêu và A Hổ tỏ ra bất ngờ về lời đề nghị của người đàn ông.

A Hổ suy nghĩ một lúc, lên tiếng: “Đúng là cửa hàng khá đông, đang cần thêm người giúp đỡ! Không biết công tử có đề nghị gì không?”

Người đàn ông điển trai trả lời: “Ta tên Tiêu Ly, các ngươi thấy ta thế nào?”

A Miêu và A Hổ nhìn nhau, ánh mắt trao đổi đầy ngạc nhiên. A Hổ sờ cằm, trầm ngâm:

“Tiêu Ly công tử quả là nhân tài xuất chúng, dung mạo lại hơn người. Nhưng…” A Hổ do dự, không biết nên nói thế nào cho phải.