A Miêu Muốn Làm Cá Muối

Chương 19: Biển Bồng Bềnh



Chuyến hành trình đến Biển Bồng Bềnh diễn ra trong không khí vui vẻ và náo nhiệt. A Hổ không ngừng hào hứng khi đi trên con đường dẫn đến biển, cứ mỗi bước chân lại thốt lên một ý tưởng mới về những gì hắn sẽ làm khi đến nơi. "Ta sẽ bắt đầu bằng việc tìm Thanh Vân Long để đòi nợ! Sau đó, sẽ có một bữa tiệc lớn để ăn mừng," hắn nói, giọng tràn đầy nhiệt huyết.

Tiêu Ly mỉm cười nhìn A Hổ nhảy nhót phía trước, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp. Sự ngây thơ và hồn nhiên của A Hổ thực sự đã lan tỏa không khí tích cực cho cả nhóm. A Miêu bước đi với vẻ bình thản, đôi lúc còn trêu chọc A Hổ về danh sách đồ chuẩn bị dài đến khó tin của hắn. "Chúng ta đi thăm bạn, không phải dọn nhà đến Biển Bồng Bềnh đâu," nàng nói với vẻ nghiêm túc nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự dịu dàng.

Cuối cùng, sau một quãng đường dài, họ đứng trước bờ của Biển Bồng Bềnh. Cảnh tượng trước mắt khiến cả ba người phải dừng chân, ngỡ ngàng. Biển mây như kéo dài vô tận, những đám mây dày đặc xếp chồng lên nhau như những con sóng mềm mại. Ở phía xa, một dãy núi ẩn hiện trong màn sương trắng, tạo nên một khung cảnh hư ảo, giống như bước vào một giấc mơ.

Biển Bồng Bềnh hiện ra trước mắt như một vùng đất thần tiên, nơi mà không gian và thời gian dường như hòa quyện vào nhau. Biển không phải là nước, mà là những đám mây dày đặc, mềm mại và bồng bềnh như tấm chăn bông trắng muốt trải dài đến tận chân trời. Từng đợt sóng mây lăn tăn, nhấp nhô theo nhịp điệu của gió, tạo ra một sự chuyển động nhẹ nhàng nhưng huyền bí, như thể cả vùng biển này sống động và có hơi thở riêng.

Bầu trời phía trên trong vắt, nhưng không phải màu xanh lam thường thấy, mà là một sắc xanh nhạt pha lẫn chút ánh bạc, như những dải lụa uốn lượn trên nền trời. Ở những nơi thấp hơn, mây trời hòa quyện, tạo thành các lớp tầng lớp, trông như những dòng sông mây chảy dài, uốn lượn khắp nơi, nối liền với biển mây phía dưới. Ánh sáng từ mặt trời len lỏi qua từng đám mây, phản chiếu tạo nên một màn sương mờ ảo, mang theo ánh hồng ấm áp của hoàng hôn.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua mang theo mùi hương dịu ngọt của những loài hoa lạ. Trên biển mây này, không có sóng gió dữ dội, chỉ có những làn gió hiền hòa, làm lay động không gian xung quanh như một bản nhạc nhẹ nhàng, thư thái. Cỏ cây ở vùng đất gần Biển Bồng Bềnh xanh mướt, mỗi chiếc lá đều có vẻ ngoài bóng bẩy, lấp lánh ánh sương mai. Những cây cao vươn mình lên trời, phủ đầy hoa nhỏ li ti, tạo nên một khung cảnh như tranh vẽ.

Xa xa, những dãy núi xanh thẫm ẩn hiện trong lớp sương mờ, phần đỉnh núi như chạm vào bầu trời, trông như những hòn đảo nổi lên từ biển mây. Trên những ngọn núi, có thể thấy thấp thoáng bóng dáng của các ngôi đền cổ kính với mái ngói cong cong, như đang ngự trị trên đỉnh của thế giới, vươn lên từ sự bao la của thiên nhiên. Tất cả mọi thứ đều chìm trong một không gian tĩnh lặng, thanh bình, khiến người ta có cảm giác như đang đứng trước ngưỡng cửa của một vùng đất thiêng liêng.



Mỗi bước chân của nhóm A Miêu trên biển mây đều tạo nên những gợn sóng nhỏ, khiến mây dưới chân họ tan ra rồi lại tụ lại, như thể biển mây này có thể ôm lấy và nâng đỡ mọi thứ. Ở đây, trọng lực dường như không còn là điều ràng buộc, mọi thứ đều trở nên nhẹ nhàng, lơ lửng, và có thể dễ dàng nhảy lên hoặc lướt đi trên biển mây như những sinh vật tự do trong không gian.

Khung cảnh này không chỉ đẹp mắt mà còn mang lại cảm giác kỳ diệu, như thể bước vào một giấc mơ không bao giờ kết thúc, nơi mà mọi điều tuyệt vời nhất đều có thể xảy ra.

"Đây là nơi Thanh Vân Long đang ở sao?" A Hổ ngạc nhiên hỏi, đôi mắt dán chặt vào cảnh vật tuyệt đẹp trước mắt.

A Miêu gật đầu, ánh mắt nàng cũng tràn đầy hoài niệm. "Đúng vậy, đây chính là Biển Bồng Bềnh mà hắn nhắc tới."

A Hổ không thể kìm nén được sự phấn khích của mình, hét lên: "Biển Bồng Bềnh, chúng ta đến rồi! Thanh Vân Long, chuẩn bị tinh thần đi, bọn ta tới đòi nợ đây!"

Tiếng gọi vang dội của A Hổ dường như xuyên qua không gian, khiến những đám mây xung quanh dường như chuyển động chậm lại, tạo thành những hình dáng kỳ lạ, như đáp lại lời gọi của hắn.

Đúng lúc đó, một bóng dáng xanh lam khổng lồ xuất hiện từ phía xa, lướt nhẹ nhàng trên biển mây. Đó chính là Thanh Vân Long. Hắn cất tiếng cười sang sảng, giọng nói vang vọng trong không trung: "Ha ha ha! Các ngươi cuối cùng cũng đến rồi! Biển Bồng Bềnh chào đón các ngươi!"