A Miêu Muốn Làm Cá Muối

Chương 5: Lễ hội Ánh Trăng



Không khí háo hức bao trùm Thành Vạn Yêu khi lễ hội Ánh Trăng sắp đến.

Cả ba bắt đầu lên kế hoạch cho lễ hội Ánh Trăng. Nói chính xác hơn là A Hổ và Kỷ Vân Nha cùng chuẩn bị, A Miêu phụ trách vẻ đẹp.

A Hổ và Kỷ Vân Nha hăng say chuẩn bị cho lễ hội.

A Hổ, với sức khỏe dồi dào và sự khéo léo của mình, đảm nhận nhiệm vụ làm đèn lồng. Anh chàng hì hục cắt tỉa những mảnh giấy màu sắc rực rỡ, khéo léo uốn cong thành những chiếc đèn lồng hình thú ngộ nghĩnh. Mỗi chiếc đèn lồng đều mang một ý nghĩa riêng, tượng trưng cho những điều tốt đẹp mà cả làng mong muốn. Có đèn lồng hình con hổ oai phong, tượng trưng cho sức mạnh và sự dũng cảm, có đèn lồng hình con thỏ nhỏ nhắn, biểu tượng cho sự nhanh nhẹn và may mắn. Cuối cùng là đèn lồng hình mặt trăng, hết sức phù hợp với lễ hội Ánh Trăng.

Kỷ Vân Nha lại dành hết tâm huyết cho chiếc bánh hình mặt trăng khổng lồ. Cô nàng nhẹ nhàng nhào bột, tỉ mỉ tạo hình cho chiếc bánh sao cho giống với mặt trăng tròn vành vạnh. Kỷ Vân Nha còn khéo léo dùng các loại hạt và hoa quả để trang trí cho chiếc bánh thêm phần sinh động. Mỗi một chi tiết nhỏ đều được cô nàng chăm chút tỉ mỉ, thể hiện tấm lòng yêu thương và sự khéo léo của mình.

Trong khi đó, A Miêu đang ngồi trước gương, tỉ mỉ tô điểm cho khuôn mặt của mình.

"Này A Miêu, ngươi xong chưa? Chúng ta phải đi đến Lễ hội Ánh Trăng rồi!" A Hổ gọi vọng vào.

"Đợi chút nữa đi mà! Ta đang chọn màu son cho phù hợp với bộ váy này," A Miêu lười biếng đáp lại.

"Mau lên đi! Nếu không chúng ta sẽ bị trễ mất!" Kỷ Vân Nha cưng chiều mà nói.

Cuối cùng, A Miêu cũng chịu ra khỏi phòng. Cô nàng diện một bộ váy lộng lẫy, trên đầu cài một chiếc trâm cài ngọc trai tinh xảo. "Ta đã sẵn sàng rồi!" A Miêu nói với vẻ tự hào.



Ánh trăng tròn vằng vặc chiếu sáng con đường dẫn đến lễ hội. A Hổ, Kỷ Vân Nha và A Miêu tay trong tay, hăm hở bước đi. Càng đến gần, tiếng nhạc xập xình, tiếng cười nói rôm rả càng vang vọng.

Đến nơi, Lễ hội Ánh Trăng thật lung linh và rực rỡ với những ánh đèn lấp lánh và những món quà được trưng bày khắp nơi.

A Miêu, A Hổ và Kỷ Vân Nha đều cảm thấy hồi hộp nhưng cũng rất hào hứng.

Nàng cùng Kỷ Vân Nha và A Hổ hòa mình vào dòng người, tận hưởng không khí vui tươi.

Những chiếc đèn lồng hình thú do chính tay A Hổ làm sau khi dâng lên thì được treo trên cao, tỏa sáng lung linh dưới ánh trăng.

Chiếc bánh hình mặt trăng khổng lồ do Kỷ Vân Nha làm cũng được đặt ở vị trí trung tâm, trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

A Miêu, với bộ trang phục lộng lẫy, nhanh chóng trở thành tâm điểm của buổi lễ. Các chàng trai cô gái đều không rời mắt khỏi cô nàng. A Hổ và Kỷ Vân Nha tự hào nhìn bạn mình.

"A Miêu, ngươi trông thật xinh đẹp!" một yêu nữ khen ngợi.

A Miêu cười tươi rói. "Cảm ơn ngươi!”

A Hổ hào hứng tham gia trò chơi kéo co, sức mạnh của anh chàng khiến mọi người phải kinh ngạc.

Kỷ Vân Nha lại khéo léo vượt qua trò bịt mắt đập nồi, khiến mọi người reo hò cổ vũ.



Còn A Miêu, với vẻ đẹp dịu dàng và nụ cười rạng rỡ, đã thu hút biết bao ánh nhìn ngưỡng mộ.

A Miêu, với đôi mắt tò mò, chậm rãi bước qua những gian hàng sôi động của lễ hội. Đôi chân của nàng như bị kéo đến một gian hàng nhỏ, nơi bày bán những đồ vật cổ xưa.

Ánh mắt nàng dừng lại trên một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, bề mặt xù xì với những đường vân gỗ uốn lượn. Có gì đó rất quen thuộc, rất hấp dẫn trong chiếc hộp ấy, khiến trái tim nàng thổn thức.

Không chần chừ, A Miêu đưa tay ra chạm vào chiếc hộp. Ngay lập tức, nàng cảm thấy một luồng khí lạnh thấm vào lòng bàn tay, kèm theo đó là một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Những hình ảnh mờ ảo hiện lên trong tâm trí nàng: một khu vườn cổ kính, một ngôi nhà gỗ, và một người phụ nữ với đôi mắt dịu dàng đang nhìn nàng.

Cảm giác quen thuộc ấy càng lúc càng rõ nét, khiến A Miêu không khỏi bối rối. Nàng chưa bao giờ đến những nơi này, vậy tại sao lại có cảm giác như đã từng biết chúng?

Cùng lúc đó, một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau: "Ngươi tìm được thứ mình muốn rồi đấy."

A Miêu quay lại, tim đập thình thịch. Trước mặt nàng là một người đàn ông lạ mặt, ánh mắt hắn ta đầy bí ẩn.

Ánh mắt A Miêu chạm vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông. Có gì đó quen thuộc trong ánh mắt ấy, như một tia chớp lóe lên trong ký ức. Nàng lắc đầu, cố gắng xua đi cảm giác lạ lùng đó. "Ngươi là ai?" A Miêu hỏi, giọng run run.

Người đàn ông mỉm cười, nụ cười ấy mang theo một chút buồn bã. "Ta là người biết rõ về chiếc hộp đó." Giọng nói của hắn trầm ấm, như một bản nhạc du dương. "Và ta cũng biết rõ về ngươi."

A Miêu càng thêm tò mò. "Ngươi biết gì về ta?”